Căn cứ vào việc tin tưởng không hề nghi ngờ Dương Vạn Tài, cộng thêm tình huống lúc đó Đại Mi căn bản không có bất kỳ do dự nào.
Lại không ngờ lúc Dương Vạn Tài cho mình ăn viên đan dược kia, e rằng cũng đã nghĩ đến mình sẽ lợi dụng “Điêu linh tạ mạc” để lặp lại sinh cơ.
Nhưng loại năng lực này là tuyệt mật của mình, không ai biết rõ, cho dù là Tài thần cũng không có khả năng sớm biết trước mình có loại năng lực này?
Huống hồ, tại sao hắn ta lại phải giết nàng?
Trong lòng Đại Mi có trăm ngàn nghi ngờ nhưng đã không kịp mở miệng hỏi thăm.
Nửa đầu bị bắn nổ như một vòng xoáy tối om không ngừng kéo ý thức của nàng ra khỏi thân thể, cho đến khi cuốn vào tối tăm, vĩnh viễn ngủ say.
“Phanh!”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Khách và Heo mập, thân thể Đại Mi ngã thẳng xuống đất.
Lúc này, Triệu Khách phát hiện tầng vỏ đá thật dày vốn bao trùm trên người Đại Mi đã biến mất không thấy.
“Đoái trông cỏ áy cây vàng, sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên.”
Dương Vạn Tài mặc niệm một câu Ly Tao, lại còn đặt họng súng đã bốc khói ở bên môi nhẹ nhàng thổi.
Dương Vạn Tài đưa mắt nhìn chằm chằm xác chết trên mặt đất: “Đại Mi, ngươi có được ngày hôm nay, cần phải nhớ cảm ơn tỷ muội tốt của người thật tử tế, Lý Tinh.”
Tin tức liên quan đến việc Đại Mi có loại năng lực “Điêu linh tạ mạc” này, cũng là Lý Tinh tự mình nói ra.
Lúc Lộ Hạo nói tin tức này với mình, Dương Vạn Tài cũng rất nghi ngờ, nhưng nghĩ lại cùng thấy bình thường.
Vì lợi ích của toàn bộ đoàn đội, không, phải nói là vì lợi ích của Đại Mi, Lý Tinh chủ động xin đi giết giặc, tiếp cận Sở Hương Vân.
Dù biết rõ ràng hành động biến thái của Sở Hương Vân, nhưng Lý Tinh chưa từng hối hận.
Làm nữ nhân khó, làm người đưa thư càng khó hơn.
Ở thế giới thực lực vi tôn này, bẩm sinh nữ nhân đã như bị đánh một cái dấu kém hơn một bậc.
Lý Tinh từng phục vụ ở Hồng Yên quán, từng giãy giụa ở không gian khủng bố.
Sau khi gia nhập đoàn đội của Đại Mi mới cảm thấy mình là một người sống, cũng vì niềm tin này, cho dù vì nước dưa cay khiến nàng trọng thương gần như sắp chết nhưng chưa từng thay đổi tâm ý.
Nhưng Lý Tinh nằm mơ cũng không ngờ, Đại Mi sẽ chuyển tay bán nàng vào tay nam nhân khiến nàng ghê tởm, Lộ Hạo.
Hành động này chắc chắn đã hoàn toàn đánh nát niềm tin trong lòng Lý Tinh, cho dù Đại Mi tự tay giết chết nàng, nàng cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Nhưng khi biết được Đại Mi vì lời hứa của Tài thần, vì cái gọi là đại cục mà không chút do dự bán đứng nàng, đưa cho Lộ Hạo coi như tế phẩm, niềm tin trong lòng Lý Tinh đã hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng nàng đã hiểu rõ, ở trong mắt vị đại tỷ Đại Mi này, cuối cùng đám tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau này vẫn không khác gì hàng hóa ở trong Hồng Yên quán.
Lúc làm tế phẩm, Lý Tinh lẩm bẩm một tràng gần như nói ra tất cả bí mật của Đại Mi.
Nàng là tỷ muội thân thiết với Đại Mi, những bí mật này đã sớm không phải là bí mật gì với nàng, trong đó bao gồm cả năng lực đặc thù “Điêu linh tạ mạc” này.
Nếu Đại Mi còn sống, nghe được câu này e rằng chắc chắn sẽ lạnh lùng chửi mắng, nhưng rất đáng tiếc nàng không nghe được những lời này.
“Tài thần! Ngươi làm gì?
Tiếng súng điếc tai như thế khiến mọi người ngoái nhìn, sau khi thấy Đại Mi ngã trên đất, vẻ mặt mỗi người đều rất đặc sắc.
“Tất cả dừng tay!”
Từ Vũ thấy thế cố gắng giãy giụa thoát khỏi sự vây công của mọi người, nhanh chóng chuyển dời mười mấy tầng không gian ra ngoài.
Nhìn kỹ không khó nhận ra, tuy trên người Từ Vũ không dính bụi trần, nhưng quyền trượng trên tay đã đầy vết nứt.
Ngón tay run lên nhè nhẹ đã nói cho mọi người biết, dù là một cường giả như Từ Vũ đối mặt với sự vây công của nhiều cao thủ đỉnh phong như vậy, cũng không thể chịu được nổi.
“Các ngươi nhìn rõ xem ta là ai!”
Từ Vũ nhanh như tia chớp lấy một tấm lệnh bài màu đen cầm trong tay, lệnh bài vừa ra đã khiến ánh sáng xung quanh trở nên ảm đạm.
Cho dù Triệu Khách cách rất xa chỉ vội vàng liếc qua, lại thấy trên lệnh bài không chữ không ấn, chỉ có hai viên bảo thạch đỏ tươi như hai con ngươi.
Triệu Khách chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy lồng ngực khó chịu, không cách nào diễn tả được sự khó chịu này, cứ như bị người ta đánh mạnh một quyền.
Lúc này sắc mặt thay đổi, nhanh chóng dời mắt đi, đồng thời mặc niệm Bạch cốt quan ổn định tâm thần của mình.
“Đãng Trầm lệnh, ngươi là người của Đãng Trầm đại nhân??”
Đôi mắt Cam Hoa nhìn chằm chằm lệnh bài, trong lòng không khỏi chấn động.
Đãng Trầm chính là nhân vật lớn làm chỗ dựa cho bọn họ, người đưa thư cao cấp chân chính.
Nghe đồn được mệnh danh là nguyền rủa, một trong mười người đưa thư cao cấp đương thời.
Nhưng bọn họ ở dưới trướng Đãng Trầm lâu như vậy, chưa từng nghe nói Từ Vũ cũng là thuộc hạ của Đãng Trầm đại nhân.
“Đãng Trầm lệnh ở đây, chẳng lẽ ta còn có thể lừa các ngươi.”
Nghe đến đây, hai người Cam Hoa và Thiệu Băng nhìn nhau, không diễn tả được vẻ cổ quái trên mặt.
“Đãng Trầm! Sao lại là hắn.”
Đại Đầu trốn trong bụi cỏ cách đó không xa, lúc nghe được cái tên này trong lòng hơi căng thẳng.