Đãng Trầm đã từng đi tìm mình một lần, nhưng khi đó mình vì lo lắng bị Hồng bà bà nghi ngờ, nên né tránh không gặp, cũng không thật sự được gặp Đãng Trầm.
Không ngờ loại cao thủ trong cao thủ như Từ Vũ cũng biến thành chó săn dưới trướng Đãng Trầm, thật sự khiến người ta thấy bất ngờ.
Thật ra ngay từ vừa rồi Từ Vũ đã muốn nói ra thân phận, lại bị người áo đen thần bí kia thỉnh thoảng đâm một kiếm, cắt ngang lời hắn ta.
Hết lần này tới lần khác thực lực cũng cực cao, Từ Vũ không thể không nuốt những lời muốn nói xuống bụng một lần nữa, dốc hết sức đối phó mới có thể không bị thương nặng trong sự vây công của người thần bí này và đám người Cam Hoa.
Lúc này mới có cơ hội để lộ ra thân phận của mình.
Hắn ta là một ám tử của Đãng Trầm đại nhân, mục đích là đảm bảo đám người Dương Vạn Tài có thể thuận lợi lấy được con tem hoàng kim ẩn giấu ở chỗ này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như tình huống cũng không đơn giản như vậy.
Từ Vũ đưa mắt nhìn về phía Dương Vạn Tài, nghiêm nghị nhíu mày vặn hỏi: “Tài thần, nghe đồn ngươi có một thanh kiếm hoàng kim, bên trên khảm nạm ba viên bảo thạch có sẵn năng lực đặc thù, có thể lấy thanh kiếm này ra cho ta nhìn không.”
Nghe được câu hỏi của Từ Vũ, một đám người Cam Hoa nhao nhao liếc nhìn sang, ánh mắt tập trung vào Dương Vạn Tài.
Dương Vạn Tài đột ngột ra tay giết Đại Mi, chuyện này đã khiến trong lòng đám người Cam Hoa nổi lên nghi ngờ.
Không ai trong số bọn họ thật sự gặp được khuôn mặt thật của Tài thần.
Chỉ đột nhiên nghe nói Tài thần đến thăm Trớ Chú sâm lâm của Đãng Trầm đại nhân, đồng thời bằng lòng quyên góp hơn phân nửa tài sản Quỷ thị làm điều kiện, xin được nương nhờ Đãng Trầm đại nhân.
Điều này mới khiến Dương Vạn Tài trở thành thủ lĩnh của bọn họ, nhưng chẳng ai ngờ rằng Dương Vạn Tài lại dám phản bội Đãng Trầm đại nhân, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Cộng thêm đủ loại chi tiết trước đó, nếu Dương Vạn Tài chỉ coi Triệu Khách như mồi nhử, hấp dẫn sự chú ý của phần lớn người đưa thư làm cái cớ, cũng chưa từng thật sự ra tay với Triệu Khách.
Ví dụ như đột nhiên lôi kéo Lộ Hạo, điều này suýt phá hỏng kế hoạch của bọn họ.
Lại thêm Từ Vũ để lộ thân phận, nghiêm nghị vặn hỏi thân phận của Tài thần, chỉ cần đám người Cam Hoa không bị ngốc đều hiểu được Tài thần trước mặt có vấn đề.
Nhưng đối mặt với câu hỏi của Từ Vũ, Dương Vạn Tài lại cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng gọi ra sách tem.
“Ồ! Ngươi nói là thanh kiếm này?”
Lúc đang nói chuyện, một thanh trường kiếm vàng chói mắt xuất hiện trên tay Dương Vạn Tài.
Ba viên bảo thạch khảm nạm ở trên thân kiếm, theo trường kiếm xuất hiện một luồng áp lực kinh người khiến trong lòng mọi người trở nên khiếp sợ.
Nhưng cùng lúc Dương Vạn Tài lấy ra kiếm hoàng kim, Đại Đầu ngồi trong bụi cây cách đó không xa thấy hàng giả lấy ra thanh kiếm này thật, trong lòng cảm giác nặng nề, thầm nghĩ: “Xong!”
“Hít!!”
Trong lòng đám người Cam Hoa chấn động, chưa từng nghe nói còn có thần binh như vậy, không khỏi trợn tròn mắt nhìn thật cẩn thận.
Càng nhìn càng phát hiện thanh kiếm hoàng kim này không tầm thường.
Trong lúc vô hình trên thân kiếm quấn quanh một luồng kiếm khí thần bí, ẩn mà không phát, giấu mà không hiện, lại cho người ta một loại áp lực lớn lao, đây là một thanh thần binh.
Triệu Khách vừa quan sát thanh kiếm của Dương Vạn Tài, đồng thời lại vận dụng Nhiếp nguyên thủ, lặng lẽ lấy lại Không gian giới chỉ vốn thuộc về hắn ở trên xác Đại Mi.
Sau khi đeo giới chỉ lên, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua thanh kiếm hoàng kim này, trong lòng cũng thấy rất ngạc nhiên.
Tuy Dương Vạn Tài quay lưng về phía hắn, nhưng khí tức của thanh kiếm này vẫn khóa chặt vào trên người hắn theo mỗi một hành động của hắn.
Dường như chỉ cần hắn có suy nghĩ tấn công Dương Vạn Tài, một giây sau kiếm này sẽ chém xuống đầu hắn.
Uy thế này, dường như chỉ có Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách mới có thể chống lại.
Không ngờ Dương Vạn Tài lại còn có thần binh lợi khí như thế.
Ngay lúc Triệu Khách đang ngây người.
“Đi mau!”
Bên tai vang lên tiếng của Sở Hương Vân, quay lại nhìn đã thấy Lộ Hạo chạy đến bên cạnh hắn, không nói câu nào đã đưa tay cõng Triệu Khách lên.
Một tay khác kéo lỗ tai Heo mập như kéo chó chết, chạy vào sâu trong không rừng.
Hắn ta vừa đi vừa cười lạnh nói nhỏ bên tai Triệu Khách: “Lần này ngươi nợ ta ba nhân tình.”
Trong lòng Triệu Khách run lên, nở nụ cười khổ.
Tình huống hiện tại, hắn đã không phân biệt được Lộ Hạo là địch hay bạn, sau khi nghe Lộ Hạo nói vậy, Triệu Khách yếu ớt nói: “Nếu không… Ta lấy thân báo đáp có đủ không?”
“Đừng, người kia nhà ngươi còn không xé ta ra sao.”
Về điểm này Lộ Hạo vẫn tự hiểu lấy mình, biết cái này không phải thứ mà mình nên đoạt.
Lộ Hạo vừa chạy vừa vặn hỏi: “Có phải chiếc ấn còn lại đang ở chỗ ngươi không.”
“Ấn?”
Triệu Khách nghi ngờ nhìn về phía Lộ Hạo, không biết đây có phải là đám người Lộ Hạo phối hợp diễn một vở kịch hát bè hay không.
Vì vậy Triệu Khách giả ngu nói: “Ấn gì?”
“Đừng giả vờ, còn giả vờ tiếp, chúng ta đều phải xong đời, chính là câu ấn.”
Lộ Hạo nóng nảy như lửa cháy mông, không biết Dương Vạn Tài còn có thể chống đỡ bao lâu.