Thật ra cũng không nên trách Triệu Khách đa nghi như thế.
Lần này vào thần bí chi địa, Triệu Khách đã thấy khắp nơi đều là âm mưu.
Từ lúc bắt đầu, lão thái Vương gia, Vương lão thái thái và lão bà Vương Thốt.
Ở trên xe lửa, hắn gặp phải Thôi Kiến Quốc.
Vị quản gia trong ngôi mộ thần bí.
Cho đến bây giờ, cộng thêm hành động của vị Dương Vạn Tài trước mặt.
Đoạn đường này những điều mà Triệu Khách gặp phải, đôi câu vài lời nghe được, câu nào thật? Câu nào giả?
Đến bây giờ, bản thân Triệu Khách cũng hơi ngây dại.
Cũng như câu mà Vương Ma Tử đã nói trước đó: “Trong thần bí chi địa, đừng tin bất kỳ ai.”
“Thần kiếm, thật sự là thần kiếm!”
Ở một bên khác, nhìn thanh kiếm trên tay Dương Vạn Tài, Từ Vũ trợn tròn cả mắt, nụ cười trên mặt lại trở nên rực rỡ.
Ánh mắt nhìn về phía Tài thần Dương Vạn Tài trước mặt, ánh mắt Từ Vũ không khỏi nghi ngờ.
Hắn ta nhẹ gật đầu, đưa tay về phía Dương Vạn Tài khen ngợi: “Đúng là kiếm hoàng kim trong tin đồn, giống hệt với sự tưởng tượng của ta.”
Lúc đầu vẻ mặt Dương Vạn Tài còn rất tự nhiên, nhưng khi nghe câu sau cùng của Từ Vũ, trong lòng Dương Vạn Tài run rẩy, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Có thể theo lời nói của ta, dựa vào suy nghĩ của ta, trong chốc lát dựa vào ý nghĩ của ta huyễn hóa ra một thanh thần binh lợi khí, lợi hại, đúng là Mưu vương Ninh Độc Khuyết.”
“Ninh Độc Khuyết!”
Mọi người ngạc nhiên, sau khi Từ Vũ vạch trần thân phận của Tài thần, một đoàn người Cam Hoa không nhịn được nhìn nhau, trong lòng dấy lên sóng lớn ngập trời.
Mặc cho ai cũng không ngờ, người vẫn tự xưng là Tài thần trước mặt, lại là Mưu vương Ninh Độc Khuyết trong truyền thuyết!
“Ngươi không phải Tài thần? Tài thần đâu?”
Đôi mắt Cam Hoa nhìn chằm chằm Ninh Độc Khuyết trước mặt, hắn ta không nghĩ ra, Tài thần luôn ở bên cạnh bọn họ một tấc cũng không rời, sao lại bị đánh tráo?
Cho dù trước khi chạy đến cản đường, bọn họ và Tài thần đã bàn bạc về ám ngữ và ký hiệu tay, đây chắc chắn là bí mật thiếu một thứ cũng không được.
Lẽ ra, dù là cao thủ như Từ Vũ, cũng không có cách nào im hơi lặng tiếng đánh tráo người ngay dưới mí mắt bọn họ.
Lúc này, Cam Hoa càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Suy nghĩ trong lòng, cũng chỉ có một đáp án có thể giải thích được.
Đó là, từ lúc Tài thần tiến về Trớ Chú sâm lâm bái kiến Đãng Trầm đại nhân đã không còn là Tài thần, mà là Ninh Độc Khuyết.
“Nếu là vậy, lá gan của tên này cũng quá lớn.”
Nghĩ đến đây, tinh thần Cam Hoa không khỏi run lên, ánh mắt nhìn về phía Ninh Độc Khuyết, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Cho dù thực lực của Ninh Độc Khuyết không tệ, nhưng đối mặt với người đưa thư cao cấp như Đãng Trầm đại nhân, chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể bóp chết như một con kiến, khiến Ninh Độc Khuyết chết không có chỗ chôn.
Nói không chút khách sáo đây là đang cược mạng, không có sự can đảm hơn người và tâm tư cẩn thận, không ai dám làm như thế.
“Tài thần? Sao ta biết hắn đang ở đâu, có lẽ đã chết?”
Đại Đầu trốn trong bụi cây đằng xa nghe được câu này, suýt nữa nhảy dựng lên liều mạng với Ninh Độc Khuyết.
Đại Đầu cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu, tám phần mười người tập kích mình là Ninh Độc Khuyết.
Tên này không chỉ phế bỏ sách tem bản mệnh của mình, còn hủy hoại dung nhan của mình, ném vào thần bí chi địa.
Nhưng Đại Đầu có thể sống tới ngày nay, không chỉ vì biết kiếm tiền, ngược lại đầu óc của hắn ta rất nhạy bén.
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra không khó đoán được ván cờ khổng lồ như vậy, ngay từ lúc mình lấy được nguyên thể của bánh bao dược cũng đã rơi vào cạm bẫy này.
Mình ra ngoài thí nghiệm thuốc kết quả bị tập kích, đối phương không giết chết mình lại thay thế vào đó.
Trong thời gian này, bánh bao độc tùy ý sinh ra, dược thương điên cuồng rao hàng.
Đến mức sau khi sự kiện bánh bao độc bị phát hiện, những dược thương này lại nghĩ cách giấu giếm trước tiên chứ không phải báo cáo.
Cuối cùng dẫn đến sự kiện bạo loạn trong Quỷ thị, trực tiếp chụp cái bô ỉa này lên đầu mình.
Suy nghĩ kỹ một chút, có bao nhiêu sự kiện trong này chỉ một mình Ninh Độc Khuyết giả mạo mình có thể đơn độc hoàn thành?
Chỉ với việc điều động tài nguyên Quỷ thị phối hợp với Ninh Độc Khuyết ngụy trang Tài thần mà nói, năng lực của vị chủ nhân đứng sau lưng Ninh Độc Khuyết to lớn đến mức không dám tưởng tượng.
Trong lòng Đại Đầu vẫn tự hiểu lấy mình, hiểu rõ với chút trọng lượng ấy của mình, đối phương không đáng phải làm lớn chuyện như thế vì mình.
Rốt cuộc là ai có thủ đoạn thông thiên, bố trí ra một ván cờ ẩn mật như thế.
Trong đầu Đại Đầu lại thoáng qua một bóng người.
“Hồng bà bà!”
Sau khi ba chữ này xuất hiện trong đầu Đại Đầu, không khỏi khiến Đại Đầu càng nghĩ càng sợ, cả người lạnh run, càng nghĩ càng cảm thấy tê cả da đầu.
Không sai, sau khi bóng người này thoáng qua trong đầu, tất cả nghi ngờ trong lòng Đại Đầu đều được giải quyết dễ dàng.
Ngoại trừ Hồng bà bà, hắn ta không nghĩ ra người thứ hai có thủ đoạn như vậy.
Nghĩ thông suốt các điểm mấu chốt trong đó, ánh mắt Đại Đầu nhìn về phía đám người Từ Vũ, trong lòng không khỏi cười lạnh: “Thật sự tưởng Hồng bà bà là quả hồng mềm rơi xuống từ tán cây, lúc chưa rơi xuống đất đã bị các ngươi một ngụm ăn hết.”