Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1950 - Chương 1950 - Đường Này Không Thông (2)

Chương 1950 - Đường này không thông (2)
Chương 1950 - Đường này không thông (2)

“Ngươi hắc hắc hắc cái rắm, đi nhanh lên!”

Đại Đầu đang nghĩ đến mất hồn, đã bị vỗ mạnh một cái vào gáy tỉnh táo lại, Vương Ma Tử lại đã xuất hiện bên cạnh kéo tay Đại Đầu, xoay người đuổi theo sau lưng Lộ Hạo.

“Đến bây giờ ngươi còn chưa tin ta?”

Lộ Hạo cõng Triệu Khách, vừa chạy vừa mở miệng giải thích: “Nếu vừa rồi không có Ninh Độc Khuyết, ngươi đã nằm ngay đơ ở đó, ta giúp ngươi nhiều lần như vậy, nếu muốn giết ngươi, ngươi đã chết từ lâu.”

Triệu Khách hơi do dự, lúc này Vương Ma Tử đã chạy tới nói với Triệu Khách: “Cho hắn đi, với tình huống hiện tại của chúng ta, lấy cái ấn kia có tác dụng chim gì.”

Vương Ma Tử đã nói như vậy, Triệu Khách dứt khoát không giả ngốc nữa.

Để Lộ Hạo dừng lại, Triệu Khách xoay người gọi với vào bụi cây xung quanh: “Gia Ngọc mau ra đây.”

“Gia Ngọc??”

Vương Ma Tử và Heo mập ngạc nhiên, không biết Gia Ngọc cũng ở nơi đây.

“Bên kia!”

Lộ Hạo vỗ vai Triệu Khách chỉ về một phía, tuy thuật ẩn nấp của Gia Ngọc đã đến một loại trạng thái đỉnh phong nào đó, dù là Từ Vũ cũng không phát hiện được nàng.

Nhưng Lộ Hạo là người đưa thư hệ linh hồn, vẫn có thể cảm nhận được Gia Ngọc.

Đây cũng là lý do vì sao Lộ Hạo vừa mở miệng báo ra số người đã không giống với số người trong lòng Từ Vũ, khiến trong lòng Từ Vũ nghi ngờ.

“Thúc thúc…”

Gia Ngọc cẩn thận để lộ ra bóng dáng rồi đi đến, Gia Ngọc đã nghe rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi, không cần Triệu Khách lặp lại.

Vì vậy Triệu Khách đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Gia Ngọc, vẻ mặt chân thành: “Cái ấn này là của ngươi, ngươi muốn cho thì cho, ngươi không muốn thì không cần cho.”

Triệu Khách dứt khoát giao vấn đề khó khăn này cho Gia Ngọc.

Đôi mắt trong suốt của Gia Ngọc nhìn chằm chằm Lộ Hạo một lúc, nhìn đến mức cả người Lộ Hạo run rẩy, không biết rốt cuộc tiểu nữ hài này có lai lịch gì.

Dường như cũng không phải là người đưa thư nhưng lại khiến Lộ Hạo cảm thấy khủng hoảng, hình như tiểu nữ hài này có sự uy hiếp cực kỳ cường đại gì đó với hắn ta.

“Cho!”

Sau khi Gia Ngọc nhìn chằm chằm Lộ Hạo, lại rất sảng khoái đưa một cái ấn khác trên tay cho Lộ Hạo, một cái câu thuần, một cái xích lục.

Lúc Lộ Hạo cầm hai con dấu trong tay lại phát ra ánh sáng kỳ lạ, Lộ Hạo khép hai tay lại, hai cái ấn này lại hợp thành một cái.

“Hắc hắc, xong rồi!”

Lộ Hạo nhìn con dấu trên tay đã sát nhập thành một cái bảo ấn, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ vui mừng, tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng đã lấy được hai con dấu này.

Lộ Hạo ném bảo ấn lên, vồ mạnh vào mặt đất một cái.

“Ầm!”

Trong chốc lát, một luồng khí tức hùng hậu giấu thẳng con dấu xuống lòng đất.

“Dừng tay! Các ngươi điên rồi, làm vậy sẽ khiến cả Phù Vân thành sụp đổ!”

Trong bụi cây, Sở Hương Vân kéo lê thân thể trọng thương bò qua đây, vừa thấy hành động của Lộ Hạo lại không nhịn được trợn tròn mắt hét to.

“Sụp đổ?”

Đám người Triệu Khách hơi ngạc nhiên, nụ cười trên mặt Lộ Hạo vẫn như cũ: “Thật xin lỗi Sở thành chủ, điều ta muốn là toàn bộ Phù Vân thành sụp đổ.”

Lúc nói chuyện, Lộ Hạo đã ép mạnh đại ấn trong tay vào trong lòng đất, trong chốc lát toàn bộ rừng cây bắt đầu đung đưa dữ dội.

“Ầm ầm…”

Dưới chân không ngừng truyền đến sự rung động mạnh mẽ khiến toàn bộ Phù Vân thành không ngừng rung động, cấm chế xung quanh rừng rậm cũng là thứ biến mất đầu tiên.

Từng điểm linh vận chấn động theo, điên cuồng chạy về phía rừng rậm.

“Không!”

Thấy cảnh này, cũng không biết Sở Hương Vân lấy đâu ra sức lực, thả người nhào về phía Lộ Hạo.

Nhưng thương thế của hắn ta thật sự quá nặng, thân thể mỏi mệt còn chưa lao đến trước mặt Lộ Hạo, đã bị Lộ Hạo trở tay hời hợt đẩy xuống đất.

Từng điểm linh vận trước mắt chạy tứ tán ra ngoài, mọi người thấy linh vận bay giữa không trung như vô số ngôi sao, trong chốc lát ngạc nhiên đứng ở nơi đó.

“Không phải các ngươi muốn tìm con tem hoàng kim kia sao? Vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết, con tem hoàng kim kia cất giấu trong những linh vận này, đi tìm đi.”

Ninh Độc Khuyết đưa hai tay ra chỉ những linh vận trôi nổi trong rừng rậm, hô lên với đám người Từ Vũ.

“Giấu ở trong linh vận?”

Từ Vũ ngạc nhiên, trong mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ, đưa tay chụp vào giữa không trung, xuyên qua không gian bắt một linh vận vào lòng bàn tay.

Sau khi Từ Vũ cưỡng ép hấp thụ một linh vận này, vẻ mặt trở nên kỳ quái, trong cái linh vận này lại cất giấu một thanh tàn kiếm.

Lưỡi kiếm đã bị tàn phá nhưng vẫn tản ra một luồng sát khí khiếp người.

Sau khi Từ Vũ hấp thu linh vận này, thanh tàn kiếm cũng tự động chuyển vào trong sách tem của mình, lại còn là một món đồ thần bí.

“Thì ra là thế!”

Từ Vũ ngạc nhiên, cuối cùng đã hiểu vì sao tìm kiếm lâu như vậy nhưng vẫn không tìm được cái gì.

Thì ra, tất cả mọi thứ đều giấu trong những linh vận này.

Nhưng bây giờ, những linh vận này chịu sự chấn động của hòn đảo, tất cả đều lướt ra bên ngoài.

“Thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm, ba mươi phút sau tòa Phù Vân thành này hoàn toàn sụp đổ phân liệt, cộng thêm những người đưa thư bên ngoài tranh đoạt, có thể tìm được con tem hay không phải xem vận khí của các ngươi.”

“Ngươi điên rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment