Cam Hoa không nhịn được trợn tròn mắt, không hiểu Ninh Độc Khuyết hao tốn nhiều tâm cơ như thế, trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại là thả tất cả những linh vận có cất giấu con tem hoàng kim ra bên ngoài?
Cam Hoa không hiểu rốt cuộc tên này đang làm cái gì, tại sao phải làm như vậy.
“Ngươi muốn bảo vệ Triệu Khách!”
Lúc này trong đầu Từ Vũ chợt nghĩ đến điều này.
“Người thông minh, các ngươi chỉ có thời gian ba mươi phút, hoặc dốc hết sức giết Triệu Khách, hoặc nhân lúc này linh vận chưa tản ra nhanh chóng tìm vị trí của con tem hoàng kim kia, hai chọn một, các ngươi tự chọn đi.”
Ninh Độc Khuyết lấy cây quạt ngọc ra khỏi sách tem, thưởng thức ở trong tay, từ đầu đến cuối khóe miệng cong lên cười như không cười ung dung không vội.
Ánh mắt thâm trầm như nước, như một vị trí giả cơ trí, đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ.
“Tìm con tem trước!”
Sau sự bối rối ngắn ngủi, Từ Vũ đã nhanh chóng lao ra.
Nhưng cùng lúc này, Ninh Độc Khuyết lại nghiêng người chặn trước mặt Từ Vũ.
“Ngươi làm gì!”
Bị Ninh Độc Khuyết ngăn lại, vẻ mặt Từ Vũ lập tức trở nên hung ác nham hiểm.
“Bọn họ được, ngươi không được!”
Cây quạt trên tay Ninh Độc Khuyết chỉ về phía đám người Cam Hoa sau lưng Từ Vũ, chợt mở mặt quạt ra, trên mặt quạt viết bốn chữ: “Đường này không thông!”
“Chỉ dựa vào ngươi!”
Từ Vũ liếc nhìn Ninh Độc Khuyết trước mặt, cơ bắp trên khuôn mặt dưới vành mũ phù thủy rộng lớn nhăn nhó, ngoài cười nhưng trong không cười như bao phủ một tầng mây đen thật dày.
Sau khi Từ Vũ nói xong, vẻ mặt trở nên căng thẳng, một bóng lưng im hơi lặng tiếng đi ra từ sau lưng Ninh Độc Khuyết.
Trên người mặc đồ đen, tay ôm trường kiếm, không nói một lời nhưng trong lúc vô tình kiếm khí kích phát ra trên người lại khiến người ta sinh lòng kiêng dè.
“Lại là ngươi!”
Rốt cuộc người thần bí này là ai, Từ Vũ chưa từng nghe nói có cao thủ kiếm đạo thế này, trong lòng kiêng dè lại vẫy tay với đám người Cam Hoa: “Các ngươi đi, nhất định phải tìm ra con tem hoàng kim trong linh vận.”
Một đoàn người Cam Hoa nhìn nhau, gật đầu nhanh chóng quay người rời đi.
Nhìn đám người Cam Hoa rời đi, Từ Vũ không khỏi lạnh lùng suy đoán: “Hồng bà bà hao tốn tâm cơ chính vì để tiểu tử này cầm được con tem hoàng kim kia, nhưng thời gian chỉ có ba mươi phút lại có nhiều linh vận như vậy, chưa chắc hắn đã có thể lấy được đi!”
Ninh Độc Khuyết nghe Từ Vũ suy đoán cũng không trả lời, dùng quạt ngọc che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt thâm trầm như nước, đôi mắt kia sâu không lường được, lại không chút dao động tâm trạng nào, chỉ là bốn chữ trên quạt lông lại thay đổi: “Không thể trả lời.”
…
“Ầm ầm ù ù…”
Toàn bộ Phù Vân thành chấn động theo, linh vận đầy trời thoải mái bay ra từ trong phủ thành chủ.
Trông như bầu trời đầy sao bao phủ toàn bộ Phù Vân thành trong giây lát, lít nha lít nhít linh vận khiến người ta không kịp nhìn.
“Bên này đi!”
Bên ngoài phủ thành chủ, ở cuối một hẻm nhỏ không đáng chú ý, một cánh cửa chưa bao giờ mở ra lại lặng yên bị đẩy ra một cái khe.
Sau khe hở, Lộ Hạo nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, dẫn một đoàn người Triệu Khách đi ra từ trong cửa.
“Hắc hắc, lại nói, cũng nhờ vị thành chủ đại nhân này, nếu không có hắn, ta thật sự không biết trong phủ thành chủ lại cất giấu nhiều ám đạo như thế.”
Lộ Hạo quay đầu nhìn về phía Sở Hương Vân.
“Các ngươi… Một đám người điên!”
Sở Hương Vân che ngực, thương thế cũng không lạc quan lại lửa giận công tâm suýt thì ngất xỉu.
“Cũ không đi mới không tới.”
Lộ Hạo nói xong vẫy tay với Triệu Khách, Triệu Khách nhướn mày, trong lòng đại khái đoán được Lộ Hạo muốn làm cái gì, lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược đưa qua.
“Ăn ý!”
Nhận lấy bánh bao dược, Lộ Hạo nháy mắt với Triệu Khách mấy cái, nhét bánh bao dược vào trong miệng Sở Hương Vân.
Sau khi ăn Bánh bao hoàng kim dược, dường như Lộ Hạo cũng không lo lắng Sở Hương Vân sẽ đánh trả, tùy tiện cõng Sở Hương Vân ở trên lưng.
Mặc cho Sở Hương Vân phản kháng như thế nào, cuối cùng vẫn vì thương thế quá nặng không có sức giãy giụa.
Dáng vẻ đầy tội nghiệp, người không biết còn tưởng đây là thiếu phụ nhà lành bị sơn đầu đại vương chà đạp, bị ép không có cách nào.
“Nói vậy, Tài thần cũng không phải là thật? Ngươi đã sớm biết chuyện này?”
Vương Ma Tử vặn hỏi Lộ Hạo, lúc rời khỏi ám đạo Lộ Hạo đã kể đơn giản mọi việc cho hắn ta nghe.
Đừng nói Vương Ma Tử và Heo mập, ngay cả Triệu Khách nghe xong cũng thầm tặc lưỡi.
“Ừm, cũng gần như vậy, nếu không vì sao ta vẫn giúp đỡ ngươi chứ, nhưng đầu tiên phải nói trước giữa ta và Ninh Độc Khuyết là quan hệ hợp tác, ta cũng không phải người của Hồng bà bà, vì vậy vẫn phải tính toán ngươi thiếu nợ nhân tình của ta!”
Lộ Hạo phân biệt rõ ràng mối quan hệ, sợ bị Triệu Khách bỏ qua.
Ninh Độc Khuyết là người của Hồng bà bà, hắn ta cứu Triệu Khách là chuyện được nhiên, mình lại không phải.
Triệu Khách lại thấy rất hứng thú với vị Ninh Độc Khuyết có biệt danh là Mưu vương này, không khỏi cười nói: “Khỏi phải nói, nhìn hắn còn giống Tài thần hơn Tài thần.”
Đại Đầu: “…”
“Hừ, tên Ninh Độc Khuyết này rất thần bí, lần này giúp ngươi, lần sau…”
Lộ Hạo hơi cau mày, câu nói này cũng là đang nhắc nhở Triệu Khách.