Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1952 - Chương 1952 - Phù Vân Trầm Luân (2)

Chương 1952 - Phù Vân trầm luân (2)
Chương 1952 - Phù Vân trầm luân (2)

Hắn ta biết rất ít về Ninh Độc Khuyết, người này cũng là nhân vật độc lai độc vãng giống Từ Vũ.

Không dám nói thực lực vượt qua Từ Vũ này, nhưng tuyệt đối là cao thủ đỉnh phong có thể chèn ép loại tứ giai như Cam Hoa.

Lộ Hạo dặn Triệu Khách cẩn thận, cùng vì Ninh Độc Khuyết tuy đang giúp Triệu Khách, nhưng nhìn từ thủ đoạn của hắn ta trông Ninh Độc Khuyết càng giống đổ nước hai bên.

Triệu Khách nhíu mày, nghe ra trong lời nói của Lộ Hạo có ý khác.

“Chúng ta làm sao bây giờ, chẳng lẽ không thử thời vận sao, chẳng may thật sự có thể tìm ra con tem hoàng kim thì sao?”

Ánh mắt Heo mập nhìn linh vận đầy trời, trong mắt không khỏi bắn ra ánh sáng tham lam.

Hắn ta từng tiến vào Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách, biết rõ con tem hoàng kim có tạo hóa huyền bí như thế nào, nếu hắn ta có thể có một con tem hoàng kim…

Nhưng ảo tưởng trong đầu Heo mập nhanh chóng bị Lộ Hạo vô tình nghiền nát.

Lộ Hạo cười lạnh nói: “Đừng ngốc nữa, thời gian ba mươi phút, ngươi muốn tìm được linh vận có cất giấu con tem hoàng kim trong nhiều linh vận như vậy, nằm mơ đi, nhân lúc này không ai có thể để ý đến chúng ta, đi nhanh lên.”

Hiện tại là cơ hội tốt nhất để rời đi.

Đại Mi đã chết, là đoàn trưởng lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, toàn bộ đoàn đội chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.

Hai đoàn đội Cam Hoa và Thiệu Băng cũng sẽ nhanh chóng đi tìm kiếm con tem hoàng kim, căn bản không có sức lực đi để ý bọn họ.

Về phần những người đưa thư rải rác kia… Ha ha, e rằng hiện tại đã phát hiện việc bên trong linh vận có cất giấu bảo vật, lúc này đám người còn đang chú ý việc này, ai nhớ đến Triệu Khách nữa.

Chỉ cần Ninh Độc Khuyết vẫn luôn giữ chân trên Từ Vũ khó giải quyết này, tất cả vấn đề đều dễ giải quyết.

Lúc đầu là tình thế ba đoàn đội liều chết canh phòng, lại bị Ninh Độc Khuyết làm cho rối tinh rối mù.

“Đúng đúng đúng, chúng ta đi nhanh lên.”

Heo mập vỗ đầu một cái, cũng biết lúc này chạy trốn giữ mạng vẫn quan trọng hơn.

Một đoàn người yên lặng rời khỏi hẻm nhỏ, nhanh chóng đi về phía đông của tòa phù đảo này.

Kết quả đi không bao lâu đã nghe xung quanh truyền đến từng tiếng động chém giết.

Hiển nhiên, một vài người đưa thư đã nhận ra bên trong linh vận kia có cất giấu bảo vật.

Tuy bọn họ chưa chắc đã biết bên trong có khả năng cất giấu con tem hoàng kim trong truyền thuyết, nhưng có người lại tìm được đồ vật thần bí từ đó.

Cho dù không có cũng là một số bộ pháp, quyền pháp đủ loại, cho dù là một sao nửa sao cũng không nhịn được vui mừng một trận.

Có rất nhiều linh vận, nhưng hiển nhiên không phải ai cũng có thể đi tranh đoạt.

“Đều cút ngay cho ta!”

Từ xa đám người Triệu Khách đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Cam Hoa, theo tiếng rống giận dữ đó, phòng ốc xung quanh sụp đổ, tiếng kêu than dậy khắp đất trời.

“Là Cam Hoa!”

Vương Ma Tử ngạc nhiên, lúc này lôi kéo đám người Triệu Khách nhảy lên nóc phòng.

Vì đám người Triệu Khách phải lượn quanh phủ thành chủ một vòng rồi mới rời đi, tất nhiên tốc độ sẽ chậm chạp hơn đám người Cam Hoa rất nhiều.

Nhưng sau khi nhảy lên nóc phòng, hình ảnh trước mặt lại khiến người ta ngạc nhiên.

Cả người Cam Hoa lại đã hóa thành trùng thể, lần kết hợp này là với con rắn màu đen thường trốn trong râu của Cam Hoa.

Thân thể Cam Hoa tăng vọt gần mười mét như một cái kìm trùng hắc giáp to lớn, một cái miệng to như chậu máu nứt ra từ trong bụng, lít nha lít nhít đầu lưỡi như tia chớp thò ra từ trong miệng.

Ngay cả đầu lưỡi cũng mạnh mẽ linh xảo như tắc kè hoa, thậm chí những linh vận kia không có cơ hội phản ứng đã bị cuốn thẳng vào trong miệng Cam Hoa.

Thân thể của hắn ta cao lớn khủng bố, những nơi đi qua mặc kệ là người đi đường cũng tốt, phòng ốc cũng được đều bị nghiền ép toàn bộ.

Cho dù là những người đưa thư kia nhìn thấy Cam Hoa, cũng chạy được bao xa thì xa bấy nhiêu, căn bản không dám tới gần.

Nhìn thân thể kinh khủng của Cam Hoa ở đằng xa, trong lòng đám người Triệu Khách không khỏi giật mình.

Ngoại trừ Gia Ngọc bị Triệu Khách ôm vào trong ngực thấy Cam Hoa, lại nhíu mày khẽ lẩm bẩm một câu: “Không dễ nhìn, xấu quá, không trắng chút nào.”

Cũng chỉ có hài tử ngây thơ không hiểu chuyện như Gia Ngọc, lúc này mới để ý đến vấn đề Cam Hoa có trắng hay không.

Khuôn mặt đám người Heo mập đều biến thành màu gan heo, sự chênh lệch này hơi quá lớn.

Không phải Triệu Khách chưa từng gặp người đưa thư hệ trùng, nhưng so sánh với Cam Hoa trước mặt thật sự là sự khác biệt ngày đêm.

Ngay lúc trong lòng bọn họ thấy ngạc nhiên với thực lực của Cam Hoa.

“Thúc thúc, bên kia có người đang nhìn chúng ta.”

Triệu Khách đột nhiên nghe thấy Gia Ngọc nói một câu.

Triệu Khách ngạc nhiên, còn chưa kịp nhìn sang hướng mà Gia Ngọc nói tới, ánh mắt lại đã nhìn chằm chằm vào cánh tay.

Từng sợi lông tơ trên cánh tay của hắn lại đang dựng lên, loại cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng Triệu Khách run lên.

Ánh mắt như tia chớp đảo qua xung quanh, quả nhiên thấy trong không khí phía dưới phòng ốc xuất hiện từng sợi hồ quang điện màu bạc.

Thấy thế, sắc mặt Triệu Khách thay đổi, hét to: “Không tốt, nhảy!”

Một tiếng nhảy, Triệu Khách ôm Gia Ngọc nhảy một bước ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment