Đám người nghe được tiếng quát của Triệu Khách lập tức cảnh giác, cũng nhảy về phía sau.
“Ầm ầm!”
Một tiếng kinh lôi trên đất bằng nặng nề âm trầm, cứ như tiếng động đập vào thiên sơn vạn thủy mới khoan thai tới chậm, cho người ta một loại cảm giác xa xưa mà du dương.
Tiếng sấm điếc tai vang lên, căn phòng bọn họ vừa đứng lập tức biến thành một biển lửa.
“Dẫn lôi thuật, đệt, lại là tên này!”
Heo mập phủi bùn đất trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên thật sự thấy tiểu tử A Lãng này lại xuất hiện ở trên đỉnh đầu của bọn họ.
Nhưng khác với lần trước, lần này đến lượt vẻ mặt A Lãng trở nên ngạc nhiên hơn.
“A, tránh được?”
Khác với núi rừng đất bằng, nơi này phần lớn là phòng ốc, ngược lại càng có lợi để mình dùng Dẫn lôi thuật thần không biết quỷ không hay đánh lén, không ngờ lại bị đám người Triệu Khách sớm phát hiện, né tránh được.
Điều này khiến A Lãng cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Lần trước để các ngươi chạy trốn, e rằng lần này các ngươi không may mắn như thế.”
A Lãng lạnh lùng đưa mắt quan sát một đoàn người Triệu Khách.
Đặt biệt sau khi đảo qua Vương Ma Tử và Heo mập, trên mặt không khỏi bao phủ một tầng sương lạnh.
Lần trước rời đi xong, A Lãng mới phát hiện hình như mình bị chơi đùa, nhưng lúc đó hắn ta đã không thể trở lại nữa, chỉ có thể tìm một chỗ tạm thời dưỡng thương trước.
Lần này những người khác trong Tri Chu đoàn tìm kiếm linh vận, nhưng A Lãng lại không cần, vì nguyên nhân thể chất của hắn ta quá đặc biệt, quá nhiều tem và năng lực chỉ tăng thêm gánh nặng cho hắn ta.
Cho nên mục tiêu của A Lãng là một đoàn người Triệu Khách.
Không ngờ, một kích mà mình tụ lực thật lâu lại bị cả đám người bọn họ tránh được, thật sự khiến người ta thấy bất ngờ.
Trong chốc lát, chỉ thấy ánh mắt nghi ngờ của A Lãng khóa chặt vào trên người Sở Hương Vân.
Không!
Phải nói là trên người Lộ Hạo.
Dường như trong ấn tượng của A Lãng, Lộ Hạo người đưa thư hệ linh hồn lại càng khó giải quyết hơn.
“Để ta ngăn cản hắn, các ngươi nhanh rời khỏi!”
Lộ Hạo đi lên trước, ném Sở Hương Vân trên lưng cho Đại Đầu: “Trông coi kỹ tên này, đừng để hắn chết.”
Đại Đầu gật đầu, tuy không biết vì sao Lộ Hạo nhất định phải dẫn theo Sở Hương Vân.
Nhưng hiện tại Lộ Hạo đã dặn dò, Đại Đầu vẫn vác Sở Hương Vân ở trên lưng.
“Cẩn thận!”
Triệu Khách vỗ vai Lộ Hạo, sau khi dặn dò hắn ta cẩn thận lại ôm Gia Ngọc nhanh chóng chạy về phía đông, không hề do dự chút nào.
“Chúng ta chạy đi như vậy có phải không tốt lắm không.”
Vương Ma Tử đi theo sau lưng Triệu Khách, còn không quên quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng nói với Triệu Khách.
Dù sao A Lãng cũng là cao thủ nổi danh, Lộ Hạo có là người đưa thư hệ linh hồn cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Triệu Khách không nói chuyện, lại nghe Heo mập mắng: “Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn nói cái này, thực lực của tên kia còn mạnh hơn ta, đánh không lại cũng có thể chạy, ngươi sợ cái gì!”
Vương Ma Tử suy nghĩ cũng có lý.
Năm người xuyên qua đường phố, chạy thẳng đến thành quan kết nối với phù đảo ở thành đông.
Khác với những phù đảo khác, tòa phù đảo này như một cái thang đá cắm nghiêng vào mây xanh.
Phía trên thang đá là cánh cửa thông hướng với biên giới của thần bí chi địa, trước đó lối leo lên phù đảo bị một nhóm thành viên của Băng Tiếu đoàn tử thủ.
Nhưng bây giờ thành viên Băng Tiếu đoàn còn đang tìm kiếm linh vận, căn bản không có thời gian để ý nơi này.
Lấy thực lực của đám người Triệu Khách, muốn mạnh mẽ vượt ải tiến lên cũng không phải việc khó.
Nhưng ngay lúc này Heo mập đột nhiên một phát túm lấy vai Triệu Khách: “Đừng đi!”
Một câu đừng đi, lại nghe một tiếng vang nặng nề “ầm ầm ầm”, dưới chân Triệu Khách lại có một vết nứt “ken két”, phòng ốc đường đi trước mặt một chia thành hai nửa.
“Không phải nói là nửa tiếng sao? Sao lại nhanh như vậy?” Sắc mặt Vương Ma Tử thay đổi, cúi đầu lại gần nhìn.
Khe hở sâu không thấy đáy từ nam đến bắc, trực tiếp đâm xuyên qua toàn bộ Phù Vân thành, ngay cả tường thành ở nơi xa cũng sụp đổ theo.
“Khụ khụ khục… Các ngươi… Các ngươi không kịp nữa…”
Sở Hương Vân nằm trên lưng Đại Đầu sắc mặt tái nhợt, giọng nói khẽ khàng: “Phù Vân thành dựa vào những linh vận kia để chống đỡ, linh vận tổn thất càng nhiều, sụp đổ càng nhanh, trước đó là nửa giờ, hiện tại…”
Sở Hương Vân nói đến đây thì không nói tiếp nữa, vì đã không cần thiết nữa.
Đám người Triệu Khách cảm thấy dưới chân hơi lảo đảo rơi xuống, dường như mặt đất đã chìm xuống rất nhiều.
“Không tốt, đi mau!”
Nghe lời nói của Sở Hương Vân, sắc mặt đám người Triệu Khách thay đổi, vội vàng tăng tốc.
“Ầm ầm…”
Cảm giác chấn động mạnh càng ngày càng dữ dội, trong Phù Vân thành vốn đã là phòng ốc đủ loại phong cách cổ quái kỳ lạ, theo cảm giác chấn động càng ngày càng mạnh cũng bắt đầu không ngừng sụp xuống.
Toàn bộ thế giới như tận thế, nếu không phải đám người Triệu Khách tay mắt lanh lẹ, bóng dáng nhanh nhẹn, đổi lại những man lực sĩ và thủ vệ kia, lúc này đứng cũng không vững chứ đừng nói chạy trốn giữ mạng.
Nhưng chờ đến khi đám người Triệu Khách lao tới thành quan, hình ảnh trước mặt lại khiến đám người Triệu Khách ngạc nhiên, Triệu Khách không nhịn được cười khổ.