Lúc này, trong lòng Triệu Khách lại hiểu vì sao Lộ Hạo nhắc nhở hắn nên đề phòng tên Ninh Độc Khuyết này.
Quả nhiên tên này đang vẩy nước hai bên.
Hiển nhiên số người muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này cũng không ít, nhưng muốn xông lên phù đảo cũng không dễ dàng như vậy.
Nếu trước đó môn quan của phù đảo bị phong tỏa, lúc này trong sự chấn động mạnh mẽ đã có nguy cơ sụp đổ.
Dù cổng thành đóng kín đã nứt ra một cái khe, nhưng phần lớn man lực sĩ và thủ vệ đều sống chết tử thủ cổng thành, không chịu lui lại.
Cộng thêm hai bên đều có mũi tên yểm hộ, muốn cứng rắn xông vào cũng không dễ, quan trọng nhất là điều này khiến rất nhiều người đưa thư muốn rời khỏi không thể xông ra ngoài, tất cả đều chen chúc ở bên ngoài thành quan.
Vì sao lại như thế?
Nhìn ba nữ nhân đứng ở thành quan là biết, ba nữ nhân này là thành viên của Mân Côi đoàn.
Dù đoàn trưởng Đại Mi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, khiến toàn bộ đoàn đội bọn họ chịu sự đả kích rất lớn, nhưng cũng may trước đó đã được sắp xếp hết.
Tuy Đại Mi đã chết, nhưng Mân Côi đoàn vẫn khống chế phần lớn thủ vệ và quan viên của Phù Vân thành, thuận lợi chiếm cứ vị trí mạnh mẽ nhất cũng là vị trí yết hầu của nơi này.
Cho nên Đại Mi bị giết có ảnh hưởng rất lớn cho Mân Côi đoàn, nhưng lại có ảnh hưởng cực kỳ bé nhỏ đến kế hoạch của toàn bộ Mân Côi đoàn.
Triệu Khách không nhịn được suy nghĩ, có phải lúc Ninh Độc Khuyết một phát súng bắn nổ đầu Đại Mi đã đoán được điểm này rồi không.
Dù sao việc sắp xếp bố trí trước đó đều do Ninh Độc Khuyết bày mưu tính kế.
Hiện tại những người đưa thư muốn rời khỏi nơi này căn bản không xông qua được, tất cả bị vây ở trong thành quan.
Vừa hay đối mặt với một đoàn người Triệu Khách xông đến từ bên khác, trong chốc lát một đoàn người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vương Cẩu Tử!”
Triệu Khách còn mơ hồ nghe được trong đáng người vang lên tiếng hét chói tai đầy hưng phấn.
Vẻ mặt phức tạp kia…
Cũng như sự vui vẻ khi vứt bỏ số tiền lẻ chưa đến một trăm đồng, đi đến một ngã rẽ lại thấy tờ một trăm nguyên đỏ chót rơi ở dưới đất.
Có thể không vui sao?
Phần lớn những người đưa thư này đều có thực lực hơi thấp, tranh đoạt linh vận cũng không có lời.
Hơn nữa, Phù Vân thành chấn động càng ngày càng dữ dội, phản ứng đầu tiên trong lòng mọi người là rời khỏi nơi này trước, không ngờ lại gặp phải một đoàn người Triệu Khách ở chỗ này.
Lần này, ánh mắt rất nhiều người đều sáng ngời, con mắt quan sát Triệu Khách từ trên xuống dưới, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng như viết đầy bốn chữ không có ý tốt.
“Này, các ngươi muốn làm gì!”
Khuôn mặt Heo mập lạnh lùng lấy ra Quỷ đầu đại đao của mình từ trong sách tem, đặt ngang lưỡi đao ở trước mặt, hung thần ác sát nhìn chằm chằm cả đám người.
Thấy Heo mập đứng ra, vẻ mặt mấy người đưa thư không khỏi thay đổi.
Cũng giống như thấy Mao gia gia mới tinh ở ngay trước mặt mình, nhưng vấn đề là Mao gia gia lại bị một tên mập mạp giẫm thẳng dưới lòng bàn chân.
Chắc chắn đại hán tử này không phải ai khác chính là Heo mập.
Trước đó bọn họ đều tận mắt thấy thực lực của Heo mập, dựa vào thân thể cương thi, cộng thêm năng lực tam giai cũng có thực lực chiến một trận với cao thủ tứ giai, chính vì thực lực của Heo mập mạnh mẽ nên mới khiến mọi người kiêng dè.
“Không quan tâm được nhiều như vậy, ngươi và Đại Đầu ở giữa, Heo mập bọc hậu, chúng ta trực tiếp cưỡng ép xông lên, ai dám cản đường cứ giết là được!”
Lúc này, Vương Ma Tử đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói không lớn lại không hề kiêng dè mọi người.
Sắc mặt mọi người lạnh lùng, câu nói này cũng quá ngông cuồng.
Phải biết rằng, trước đó Triệu Khách vẫn bị bọn họ đuổi giết chật vật bỏ chạy, lúc này lại nói ngông cuồng như vậy, thật sự cho rằng một tên Heo mập có thể bảo vệ bọn họ?
Có người không phục đứng ra nói: “Chỉ dựa vào các ngươi?”
Trước đó Vương Ma Tử đi theo Triệu Khách chật vật bỏ chạy, không ai coi Vương Ma Tử là cao thủ gì đó.
Bọn họ chỉ kiêng dè một mình Heo mập, chỉ cần kiềm chế được Heo mập, vậy việc giết chết Triệu Khách cũng không phải vấn đề gì.
Vậy mà lúc này lại nghe thấy Vương Ma Tử nói dõng dạc như thế, có người không nhịn được muốn tiến lên, dạy dỗ Vương Ma Tử tử tế.
Ba tên người đưa thư nhìn nhau, sự ăn ý như đã đàm phán thành công một vụ giao dịch nào đó.
Ba tên này đi về phía Vương Ma Tử, vừa đi vừa mở miệng khiêu khích.
“Ngươi vừa nói cái gì, ngươi không ngại thử giết chúng ta đi, xem người nào trong ba người chúng ta chặt đầu của ngươi trước.”
Về phần người đưa thư khác lại lựa chọn yên lặng quan sát chuyện này, bây giờ thành quan bị phong tỏa, chỉ dựa vào đám người bọn họ muốn cưỡng ép xông qua thành quan, văn bản không có khả năng.
Chỉ có thể chờ đến khi càng nhiều người đưa thư chạy tới, ít nhất xuất hiện thêm một vị cao thủ đỉnh phong, mọi người mới có thể nghĩ cách xông qua.
Nhưng nếu có thể xử lý Vương Cẩu Tử trước lúc này, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.
Ở trong lòng bọn họ, một đoàn người Triệu Khách chạy đến không có bất kỳ sự trợ giúp gì với bọn họ, cách trợ giúp duy nhất là giá trị cái đầu của Triệu Khách.