Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1955 - Chương 1955 - Át Chủ Bài Của Vương Ma Tử (2)

Chương 1955 - Át chủ bài của Vương Ma Tử (2)
Chương 1955 - Át chủ bài của Vương Ma Tử (2)

Đối mặt với sự khiêu khích, Vương Ma Tử lạnh lùng không nói chuyện, lấy ra phù chú màu vàng đặt ở trong ngực đã mấy lần muốn dùng lại không kịp sử dụng.

Đã mấy lần Vương Ma Tử muốn dùng tấm phù chú này, nhưng mỗi lần đều rất trùng hợp bị một số nguyên nhân khác trì hoãn một chút, mãi không thể sử dụng được.

Lúc này Vương Ma Tử thở sâu, cầm tấm phù chú vàng ở trong ngón tay, hơi nhắm mắt lại: “Nhân lúc ta còn chưa mở mắt, các ngươi còn có cơ hội cút sang một bên cho ta.”

Vừa nghe xong câu này, ba người đang bước về phía trước hơi khựng lại.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, chợt nghe một tràng cười to thoải mái “ha ha ha ha”.

Không chỉ ba người này, ngay cả những người đưa thư đang đứng ở một bên khác cũng không nhịn được nở nụ cười hiểu ý.

Dù có Heo mập giúp đỡ, nhưng thực lực của ba người này cũng không tính kém, một người trong đó đã nắm giữ một năng lực tam giai.

Ngược lại với Vương Ma Tử, bọn họ thật sự không nhận ra rốt cuộc tên này có chỗ nào khác với người khác.

Chỉ có điều theo tấm phù chú màu vàng trên đầu ngón tay Vương Ma Tử tự mình đốt lên, tản ra từng điểm ánh sáng vàng, nụ cười trên mặt đám người bắt đầu cứng đờ ở trên mặt.

“Đó là cái gì??”

Trong lòng mọi người ngạc nhiên, chưa từng nghe nói còn có đạo cụ tương tự, trong lòng lập tức cảnh giác.

Ngay cả ba nữ tử Mân Côi đoàn phía trên môn quan cũng không nhịn được nhíu mày, nhìn thân thể Vương Ma Tử tỏa ra ánh sáng màu vàng.

“Thật kỳ quái, dặn tỷ muội cẩn thận đề phòng!”

Nữ nhân nói chuyện là nhị tỷ Mân Côi đoàn Kim Âu.

Bây giờ đại tỷ Đại Mi, tam tỷ Lý Tinh đều đã chết, gánh nặng Mân Côi đoàn đặt hết lên vai Kim Âu.

“Vâng!”

Lão tứ, lão ngũ sau lưng gật đầu, nhanh chóng đi dặn dò.

Bây giờ Đại Mi đã chết, bọn họ muốn xoay người từ tình cảnh xấu, nhất định phải lấy ra thực lực mạnh nhất của Mân Côi đoàn.

Thứ nhất là chứng minh giá trị của các nàng.

Thứ hai là sử dụng tất cả mọi cách hoàn thành nhiệm vụ mà Đãng Trầm đại nhân giao cho các nàng.

Chỉ thấy từng điểm ánh sáng vàng nhanh chóng lóe lên trên người Vương Ma Tử, khiến người Vương Ma Tử như bị dát lên một tầng ánh vàng thật dày.

Ngay lúc đám người thấy ngạc nhiên, tinh thần trở nên căng cứng, đã thấy tấm phù chú vàng kia bị thiêu đốt thành tro tàn, ánh vàng cũng hoàn toàn biến mất không thấy.

Vương Ma Tử vẫn là Vương Ma Tử, ngay cả tư thế đứng ở chỗ đó cũng không thay đổi, tiếng hít thở hơi nặng nề như đã ngủ thiếp đi.

“Ừm???”

Mọi người thấy thế không khỏi thở ra một hơi, vẻ mặt như cười mà không phải cười, đặc biệt là ba người đi đến trước mặt Vương Ma Tử càng không chút kiêng dè.

Một tên thanh niên tạo hình đầu mào gà đi ở phía trước giơ tay lên như tia chớp, trên đầu ngón tay sinh ra một luồng sương đen, mở bàn tay ra muốn nắm đầu Vương Ma Tử.

Cùng lúc đó còn mở miệng nói: “Người không biết còn tưởng ngươi muốn lấy ra bí mật kinh thiên động địa gì chứ, làm nửa ngày lại là một cái rắm lớn không có cả tiếng động, dọa lão tử giật mình.”

Lúc người này nói chuyện, bàn tay đã rơi vào đỉnh đầu Vương Ma Tử.

Thấy Vương Ma Tử hình như không có bất kỳ hành động gì, trong lòng tên đầu mào gà lập tức cảnh giác, vô thức liếc mắt nhìn Heo mập, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ cố ý hấp dẫn sự chú ý của ta, muốn đánh lén ta??”

Nhưng khi ánh mắt của hắn ta nhìn sang lại trở nên ngạc nhiên, Heo mập đứng bên cạnh Vương Cẩu Tử lại liếc mắt mỉm cười, trên tay còn cầm một điếu xì gà đặt ở bên môi, đôi mắt đỏ au kia híp lại thành hai đường cong.

Nhưng hắn ta vẫn thấy được chút gì đó từ trong ánh mắt Heo mập, trào phúng, khinh bỉ, thậm chí là… Cười trên nỗi đau của người khác.

Ánh mắt Heo mập khiến trong lòng hắn ta sinh ra một cảm giác bất an mãnh liệt, trong đầu nhanh chóng nhở lại từ việc vừa xảy ra cùng mỗi một động tác của mình.

Sau khi xác định mình tuyệt đối chưa từng xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, sự lo lắng trong lòng hắn ta chẳng những không biến mất, ngược lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cứ như một học sinh không biết rốt cuộc mình làm sai ở chỗ nào, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc trách móc nặng nề của lão sư, chắc chắn sẽ hoảng hồn.

“Sao ngươi còn chưa cút!”

Ngay lúc trong lòng đầu mào gà đang hoảng sợ bất an, một tiếng hừ lạnh khiến đầu mào gà giật mình, quay đầu nhìn.

Không biết Vương Ma Tử đã mở mắt ra từ lúc nào, khuôn mặt đường cong rõ ràng, sống mũi cao gầy gần như muốn chạm vào mặt đầu mào gà, ánh mắt lạnh lùng đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào hắn ta.

“Ta…”

Tinh thần đầu mào gà run lên nhưng đây cũng là một kẻ hung ác, trong lòng thôi động tem năng lực của bản thân muốn xe mở xương sọ của Vương Ma Tử.

Nhưng còn chưa chờ đầu mào gà ra tay, bên tai lại nghe thấy tiếng thét chói tai của đồng bạn, giọng nói rất mơ hồ, đầu mào gà không nghe rõ rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.

Nhưng đầu mào gà mơ hồ cảm giác thân thể của mình mềm mại bất lực, đầu mào gà há hốc mồm phát hiện mình căn bản không thể phát ra một tiếng nào, trong tư duy như đã nhận ra điều gì đó.

Bình Luận (0)
Comment