Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1956 - Chương 1956 - Át Chủ Bài Của Vương Ma Tử (3)

Chương 1956 - Át chủ bài của Vương Ma Tử (3)
Chương 1956 - Át chủ bài của Vương Ma Tử (3)

Hắn ta há hốc mồm, vô thức muốn giãy giụa ra, nhưng càng giãy giụa càng có thể cảm nhận được loại cảm giác vô lực kia.

“Nếu có kiếp sau không nên tùy tiện tới gần người khác, đặc biệt là kẻ mà ngươi không quen biết!”

Vương Ma Tử nói xong lời này, cánh tay to khỏe vung lên ném ra.

Theo tầm mắt của đầu mào gà lượn vòng, cuối cùng đầu mào gà cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trong con mắt này còn vẻ ngạc nhiên, lại không thể kịp hô lên sự sợ hãi trong lòng, đã hoàn toàn mất đi ý thức của mình.

“Rầm…”

Nhìn Vương Ma Tử vứt bỏ cái đầu người này đi, không khí xung quanh lập tức trở nên yên lặng đến cực điểm.

Cũng không phải tất cả mọi người có mặt đều thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng may không phải tất cả mọi người không thấy rõ ràng.

Nhưng ngoại trừ Triệu Khách, có ít người thấy rõ tích tắc Vương Ma Tử mở mắt ra.

Hắn ta hơi khom người, như tia chớp xuất hiện trước mặt đầu mào gà, tốc độ quá nhanh, nhưng trong mắt rất nhiều người chỉ thấy một cái bóng thoáng qua.

Chờ đến khi bọn họ thấy rõ ràng, đầu mào gà đã bị Vương Ma Tử bẻ đầu ném ra ngoài mười mét, ngẩng đầu lên lạnh lùng vặn hỏi.

Tốc độ ánh sáng chỉ trong tích tắc, thậm chí còn không có thời gian để nháy mắt lấy một cái.

Lúc này, dù là hai người vừa tiến lên khiêu khích, hay là một đám người đưa thư tính toán yên lặng quan sát chờ đợi thời cơ, vẻ mặt đều trở nên trắng bệch.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Ma Tử, thật sự không thể tin được.

“Sao, sao, có thể, sao có thể!”

Có người trong lòng chấn động, trong miệng cũng bắt đầu nói năng lộn xộn, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Vương Ma Tử, không khỏi để lộ ra sự sợ hãi.

Chỉ trong tích tắc còn chưa kịp nháy mắt, đối phương đã giết chết đầu mào gà.

Đáng thương đến một khắc cuối cùng đầu mào gà mới hiểu được mình đã đầu thân tách rời, nhưng cũng không kịp kêu thảm một câu nào.

Ở đây không thiếu người đưa thư cận chiến, tuy số người của bọn họ không nhiều nhưng cũng không ít, kiểu gì bên trong cũng có hai người thực lực không tệ.

Nhưng sự hoảng sợ trong lòng bọn họ còn to lớn hơn những người còn lại, vì bọn họ cũng chỉ ngơ ngác chưa hiểu gì.

Điều này nói rõ, thực lực của Vương Ma Tử đã sớm vượt xa bọn họ, thậm chí dùng nghiền ép để hình dung cũng không đủ.

“Không duy trì được quá lâu nhưng cũng không có vấn đề, ôi chao, rất lâu rồi không thả lỏng như vậy.”

Vương Ma Tử thở sâu, vặn vẹo tay chân của mình.

Sau khi tay chân đều phát ra từng tiếng lạch cạch, Vương Ma Tử nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng gọn gàng, vung tay lên, sách tem vốn nên biến mất không thấy gì nữa lại xuất hiện sau lưng Vương Ma Tử.

Lúc quyển sách tem này xuất hiện, ngay cả Triệu Khách cũng cảm thấy trong lòng rất ngạc nhiên, vì Sử linh trên sách tem của Vương Ma Tử lại là một con Giao ba đầu.

Con Giao to lớn quấn quanh trên sách tem của Vương Ma Tử, sáu con mắt nhìn chằm chằm xung quanh lóe lên sát khí hùng hổ dọa ngươi.

Đây đương nhiên không phải sách tem thật sự của Vương Ma Tử, trừ khi chữa trị tem bản mệnh, nếu không sẽ không thể gọi ra sách tem một lần nữa.

Nhưng tình huống của Vương Ma Tử khá đặc thù, tấm phù chú kia càng đặc thù hơn, lúc Hồng bà bà đưa tấm phù chú này cho Vương Ma Tử cũng không để lộ ra bí mật của tấm phù chú này.

Chỉ nói tấm phù chú vàng này có thể khôi phục ít nhất tám phần thực lực của Vương Ma Tử trong thời gian ngắn.

Sau khi Vương Ma Tử cẩn thận cảm nhận mới hiểu được, thì ra bên trong phù chú ẩn chứa một luồng lực lượng thần bí, có thể thay thế tem bản mệnh của mình trong thời gian ngắn.

Nhưng sách tem được gọi ra lại chỉ gọi được bóng dáng sách tem, cũng không thể thật sự mở ra sách tem, sử dụng đạo cụ và đồ vật trong sách tem, dù vậy cũng đã đủ với mình.

Từ có đến không, từ không tới có.

Ánh mắt Vương Ma Tử chưa từng cứng cỏi như thế, không nhìn những người đưa thư xung quanh, cũng không quay đầu lại nói với Triệu Khách: “Ta mở đường, giết qua kia!”

Lúc Vương Ma Tử nói chuyện, người đã đi đầu lao về phía môn quan trước mặt.

Về phần mấy người Triệu Khách, thì nhanh chóng bám theo sát phía sau.

Nhìn đám người Triệu Khách nhanh chân lướt qua bên cạnh bọn họ, sau khi những người đưa thư khác suy nghĩ một lúc, cuối cùng có người vỗ đùi: “Ngơ ngác cái gì, có bắp đùi không ôm còn chờ chết à, xông lên, cùng tiến lên!”

Trước khác nay khác, trước đó bọn họ không xông qua được vì thiếu cao thủ thực lực đỉnh phong dẫn đầu.

Chỉ có thể lùi một bước chuyển mục tiêu đến trên người Vương Cẩu Tử.

Hiện tại có cao thủ như Vương Ma Tử dẫn đầu, đương nhiên bọn họ sẽ không đần độn đứng ở chỗ này, giết ra ngoài trước đã, về phần đến lúc đó Vương Cẩu Tử là địch hay bạn đến lúc đó lại tính sau.

Thấy đám người Vương Ma Tử xông qua đám đông, đi thẳng đến môn quan, tiễn tháp hai bên lập tức phát từng tiếng cung bắn nặng nề.

Tiếng động như sấm rền, bóng tên đan xen hình thành một tấm lưới tên dày đặc, tiễn minh khủng bố sinh ra một tiếng sấm chớp điếc tai trong không khí.

Chẳng trách một đám người đưa thư không dám tùy tiện xông quan, uy lực mưa tiên khủng bố như thế không thể nói là không kinh người.

Bình Luận (0)
Comment