Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1969 - Chương 1969 - Rời Đi (2)

Chương 1969 - Rời đi (2)
Chương 1969 - Rời đi (2)

Theo tiếng bụi mù ầm ầm dần dừng lại, thời gian trôi qua cảm giác chấn động mạnh mẽ xung quanh cũng bình tĩnh trở lại.

“Các ngươi xem, bọn họ đã chạy!”

Lúc này có người tinh mắt, từ xa đã thấy một đoàn người Triệu Khách đã dọc theo dây sắt bò qua phù đảo phía sau.

“Ừm??”

Thiệu Băng đang giao thủ với Vương Ma Tử thấy thế ngạc nhiên, ra tay kém nửa tấc.

“Có thời gian cho ngươi phân tâm?”

Chỉ kém nửa tấc cũng bị Vương Ma Tử bắt được cơ hội, hung hăng đập mạnh một quyền vào trên mặt Thiệu Băng.

“An Chiêu, ngươi đang thất thần cái gì!”

Tuy bị Vương Ma Tử đánh một quyền nhưng Thiệu Băng lại càng giận không thể dừng được, nổi giận gầm thét với An Chiêu ở một hướng khác của đống đổ nát.

Sắc mặt An Chiêu thay đổi, hắn ta biết Thiệu Băng nổi giận thật, ánh mắt liếc nhìn Sato bị dìm ngập dưới đá vụn, cắn răng một cái: “Được rồi, dù sao cũng không chết được.”

Nói xong, An Chiêu xoay người lại, thân thể như một quả cầu lửa nóng rực đập về phía một đoàn người Triệu Khách.

Lúc này một đoàn người Triệu Khách đang leo lên khóa sắt, sợi khóa sắt này nối liền với phù đảo đằng sau.

Sợi xích sắt thô to như phần eo của người trưởng thành, thậm chí giẫm lên cảm giác còn vững vàng hơn trên mặt đất.

Chỉ có điều, lúc này Triệu Khách ngoại trừ phải ôm Gia Ngọc, còn phải vác Camilleri ở trên lưng.

“Ngươi nói xem ngươi có thể can đảm hơn chút không?”

Triệu Khách cõng Camilleri, lúc này vị Thiên hậu âm nhạc kim loại nặng của Bắc Mĩ lại như một bãi bùn nhão ghé vào trên lưng hắn.

Thậm chí Triệu Khách có thể cách túi thịt an toàn đầy đặn khoa trương, cảm nhận được nhịp tim của nàng đập cực nhanh.

Có thể thấy Camilleri sợ hãi không trung như thế nào.

Tuy năng lực người đưa thư có thể thay đổi rất nhiều, thậm chí chữa được rất nhiều tật bệnh.

Nhưng đối với loại bệnh tâm lý thường thường này cũng không có quá nhiều tác dụng.

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, Camilleri chỉ nghiến chặt răng, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chỉ cần ánh mắt hơi đảo qua xung quanh một chút, trong đầu đã không nhịn được sinh ra cảm giác choáng váng mãnh liệt.

“Oanh!”

Ngay vào lúc này, một quả cầu lửa nóng rực đột nhiên nổ tung trên xích sắt.

“Đinh linh…”

Uy lực của quả cầu lửa không tính lớn, nhưng lại khiến khóa sắt bắt đầu lắc lư không ổn định.

Lần này, tay Camilleri không khỏi chộp mạnh vào trên vai Triệu Khách, móng tay như muốn bóp thẳng vào thịt Triệu Khách.

Bước chân Triệu Khách khựng lại, lạnh nhạt quay đầu nhìn, thấy An Chiêu lạnh lùng đứng ở phần đuôi khóa sắt.

“Vậy đã muốn đi? Không chào hỏi sao?”

An Chiêu đứng ở phần đuôi khóa sắt, hai con ngươi bắt đầu đánh giá đám người Triệu Khách.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, lúc An Chiêu đến thật không may đám người Triệu Khách đang ở giữa khóa sắt, không có chút không gian né tránh nào.

“Các ngươi đi đi, ta cố sức ngăn cản!”

Heo mập đứng ở cuối cùng ra hiệu đám người Triệu Khách nhanh rời đi, mình lại rút ra Quỷ đầu đại đao, trường đao đặt ngang trước ngực, trong lòng đã chuẩn bị sẵn dự tính xấu nhất.

“Ngươi!”

An Chiêu chẳng thèm nhìn đến Heo mập, trong tình huống hiện tại Heo mập cũng là một cái bia, dù có thân thể cương thi thì sao?

“Lại thêm ta thì sao!”

Giọng nói quen thuộc truyền đến khiến An Chiêu ngạc nhiên quay phắt đầu lại, nhìn theo hướng phát ra giọng nói: “Không thể nào!”

Giọng nói quen thuộc này, không phải ai khác chính là Tề Lượng.

Sao Tề Lượng có thể chạy đến đây?

Chẳng lẽ hai đồng bạn của bọn họ còn không đối phó được một Tề Lượng?

Nhưng ngay lúc An Chiêu quay đầu lại mới nhận ra nguyên nhân trong đó.

“Hắn biết bay?”

Dưới chân Tề Lượng giẫm lên Thánh quang thuẫn ánh vàng lóng lánh, tay trái cầm kèn, tay phải cầm thêm một thanh trường mâu.

Từ lần trước Triệu Khách và Tề Lượng gặp nhau, tên này đạp chân lên Thánh quang thuẫn, dáng vẻ lăng không phi hành khiến Triệu Khách rất hâm mộ.

Tuy năng lực phi hành cũng không mạnh, nhưng loại năng lực này lại rất ít ỏi, thậm chí nói là phượng mao lân giác để hình dung cũng không đủ.

Cho dù thực lực như Thiệu Băng cũng không có năng lực phi hành, có thể thấy trình độ khan hiếm của loại năng lực này.

Tuy Thánh quang thuẫn không phải năng lực phi hành, nhưng được con tem khác của Tề Lượng gia trì, rõ ràng là năng lực phòng ngự lại bị Tề Lượng biến thành Ngự kiếm thuật.

Về phần hai người phụ trách đánh lén Tề Lượng, sau khi tiến về mới phát hiện không phải bọn họ ám sát Tề Lượng, mà là một nhóm người Tề Lượng đã sớm chờ bọn họ chạy đến.

Sau khi Tề Lượng xông ra khỏi đại lao, chuyện thứ nhất là đi tìm một nhóm người Vương Linh Linh.

Trùng hợp đám người Ngô Á và những người bỏ trốn trước đó đều đi cùng Vương Linh Linh.

Lúc này, e rằng hai vị kia đang quần ẩu với đám người Ngô Á, căn bản không rảnh để ý đến Tề Lượng.

Cộng thêm có Thánh quang thuẫn, Tề Lượng mới có thể chạy tới nhanh như vậy.

“Cho ngươi!”

Tề Lượng vung tay ném cho Triệu Khách một cái bình nhỏ, Triệu Khách nhận lấy nhìn, trong bình lại là Ải Cước Hổ.

Ải Cước Hổ bị nhốt trong bình có vẻ tinh thần không được tốt, thật ra điều này cũng không kỳ quái.

Đây cũng không phải Tề Lượng ngược đãi hắn ta, mà là bản thân Tề Lượng có khí tức thánh quang dày đặc, đây đúng là sự tra tấn với Ải Cước Hổ.

Bình Luận (0)
Comment