Bên tai Triệu Khách vang lên tiếng quát to của Heo mập, trên người Triệu Khách có nửa giọt máu cương thi của hắn ta, nếu Triệu Khách chết tha hương, mình cũng phải xong đời.
Chỉ cần Triệu Khách có thể thuận lợi thoát thân, cùng lắm mình bị chặt đến gần chết nhưng muốn chết thật e rằng cũng không dễ dàng.
Với suy nghĩ của Heo mập, chỉ cần không chết sớm muộn cũng có cơ hội xoay người.
Ai biết Triệu Khách to gan như vậy, xông lên làm mồi nhử.
Triệu Khách nghe vậy cũng không nhận ra hàm ý của lời này, ngược lại mắng: “Ngươi không tử tế, trong không gian khủng bố lần trước đã chủ tâm trộm vận khí của ta, ta nói sao vận khí của ta đột nhiên trở nên kém như vậy!”
Triệu Khách cũng vừa biết được việc Heo mập trộm vận khí từ bên Đại Đầu.
Về phần vì sao Đại Đầu biết được, Triệu Khách cũng không rõ ràng lắm.
Lúc đầu Triệu Khách còn không tin, nhưng cẩn thận nghĩ lại lúc trước thỉnh thoảng Heo mập lại tiếp cận hắn, muốn đưa tay khoác vai hắn, trong lòng cũng không khỏi nghi ngờ.
Cách Đại Đầu nói là sáng tạo cơ hội cho Heo mập, trộm vận khí của hắn ta.
Mặc dù vận khí là thứ đồ chơi hư vô mờ mịt, nhưng sau khi trải qua nhiều như vậy, trong lòng Đại Đầu rất coi trọng thứ đồ chơi vận khí này.
Một mạng hai vận ba phong thủy.
Hiển nhiên câu nói này không phải không có lý do.
Nếu Heo mập có thể trộm được vận khí, này lên kia xuống, chưa chắc bọn họ đã không có cơ hội.
Sau khi Heo mập nghe Triệu Khách nói xong, đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt lại đen đến tận nhà bà ngoại, nếu không phải hiện tại hắn ta và Triệu Khách có mối quan hệ đặc thù, e rằng cũng muốn bóp chết Triệu Khách.
Một bụng uất ức kìm nén đến khuôn mặt cũng đỏ bừng, lại không biết nên nói thế nào.
“Được rồi, sau này chú ý một chút, đừng trộm vận khí của ta!”
Triệu Khách thấy dáng vẻ uất ức của Heo mập cũng không tiện truy cứu điều gì nữa.
Lại không biết sau khi Heo mập nghe được câu này suýt thì nhảy dựng lên, muốn nói cho tên khốn Triệu Khách biết, chính vì mình trộm vận khí của tên này nên suýt nữa chết trong không gian khủng bố lần trước.
“Hít…”
Heo mập thở sâu, cố gắng để mình giữ vững sự tỉnh táo, nói thầm: “Tên đen đủi nhà ngươi, ai trộm vận khí của ngươi xui xẻo tám đời!”
Nhân lúc này, Triệu Khách rút lưỡi đao ở trước ngực ra.
Trên thanh đao này sáng như bạc như tuyết, lúc này tro bụi che trời tất nhiên không nhìn ra, nhưng nếu đặt dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy trên lưỡi đao sáng như bạc sẽ sinh ra một vòng màu đỏ hồng nhàn nhạt.
Lúc này, kiếm khí sắc bén còn bị ánh bạc mãnh liệt bao bọc quấn quanh ở đầu lưỡi đao.
Cây đao này có thể thương tổn Heo mập, tất nhiên uy lực không thể coi thường.
Tuy uy lực của cây đao có mạnh, nhưng dường như lực lượng ấn ký của câu thuần ấn trên tay Triệu Khách có thể khống chế cây đao này, thậm chí là cao hơn Sato.
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, ánh mắt nhìn về phía lòng bàn tay của hắn.
Quả nhiên, ấn ký màu bạc trong lòng bàn tay đã biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một điểm ánh sáng bạc ảm đạm như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Lúc đó hắn bị Âu Dương Xu ấn lên ấn ký này, Âu Dương Xu nói ấn ký này có thể chống đỡ ba lần tổn thương trí mạng cho hắn.
Lúc này tính toán ra cũng được hai lần, một lần bị lưỡi đao xuyên tim, lần thứ hai là bị luồng kiếm khí mãnh liệt trên lưỡi đao này đánh tới.
“Đi mau! Nơi này không chịu nổi nữa!”
Thấy chấn động xung quanh càng ngày càng mạnh, Heo mập thay đổi sắc mặt không dám tiếp tục ở lại nữa, chủ động cởi bỏ Dây chuyền ác mộng, kéo Triệu Khách lảo đảo chạy về phía trước.
Theo cảm giác chấn động càng ngày càng mạnh, mọi người thấy toàn bộ thành quan trước mắt bắt đầu sụp đổ.
Ngọc trụ sơn vàng đồ sộ chống trời đổ xuống cuốn lên bụi mù vạn trượng như ngày tận thế.
“Không tốt, nơi này sắp không chịu được nữa!”
Có người hét lên muốn nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng thành quan trước mắt đang sụp đổ, lúc này xông vào hiển nhiên không thể thực hiện được.
Chỉ có thể chờ sau khi động đất qua đi lại mau chóng lao ra, rời đi thật nhanh.
“Hai tên này không muốn sống nữa sao, vẫn còn đánh nhau!”
Lúc này có người đưa mắt nhìn về phía hai người Vương Ma Tử và Thiệu Băng cách đó không xa.
“Phanh phanh phanh!”
Cách đó không xa, chỉ nghe từng tiếng nắm đấm như kình cung như sấm rền thỉnh thoảng vang lên.
Trong bầu không khí đục ngầu, tốc độ của hai người vốn đã nhanh, lúc này chỉ có thể thấy cái bóng mơ hồ như đang đánh nhau túi bụi, hồn nhiên không quan tâm đá vụn không ngừng sụp xuống xung quanh.
Hai người này đều là người đưa thư hệ cận chiến, là cao thủ hàng đầu.
Từ xưa văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.
Hai người cũng không phải cùng một phương hướng lên cấp, lúc này giao thủ trong lòng đều nghẹn một hơi.
Bọn họ muốn so sánh rốt cuộc cách tiến giai của ai mạnh hơn, càng có tiềm lực hơn.
Trong lúc ngươi tới ta đi, giao thủ đã không dưới mười lần.
Thiệu Băng thắng trên mặt năng lực, nhưng Vương Ma Tử lại dùng võ đạo càng vượt trên Thiệu Băng một đầu.
Ít nhất, cho dù Thiệu Băng muốn chiếm được ưu thế trước mặt Vương Ma Tử cũng là chuyện không thể nào.
“Ầm ầm…”