Mười ngón tay của Heo mập nhô ra móng tay màu đen, răng nanh màu xanh lộ ra từ trong miệng, dựa vào sức kéo của Nhiếp nguyên thủ, khoảng cách bảy bước ngắn ngủi thoáng cái đã đến.
“Không tốt!”
Sự thay đổi đột nhiên xuất hiện khiến vẻ mặt Sato thay đổi, đã không kịp trốn tránh.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt, một đạo huỳnh quang bao phủ trên người Sato, huỳnh quang lóe lên lại khiến bóng dáng Sato lặng yên biến mất trước mặt Triệu Khách và Heo mập.
Lúc xuất hiện lại, Sato đã đứng bên cạnh An Chiêu, trên khuôn mặt tái nhợt túa ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Ánh mắt nhìn thoáng qua đầu vai trái của mình, trên quần áo võ sĩ trắng như tuyết thêm một trảo ấn màu đen.
Chỉ trễ một bước nữa, e rằng trảo ấn này sẽ đâm xuyên cổ họng của mình.
Trong chốc lát, nhịp tim của Sato không ngừng nhanh hơn “thịch thịch thịch thịch thịch”.
Phải biết rằng, đã rất lâu rồi Sato không cảm nhận được cảm giác tử vong đến quá gần.
“Không sao chứ!”
An Chiêu cau mày, hắn ta tỏ ra nghi ngờ vì Sato lại phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy.
Có phải trong khoảng thời gian này, tên này sống quá thoải mái hay không, chỉ một cái bẫy cấp thấp như vậy lại chút nữa lấy mạng hắn ta.
“Phù phù phù…”
Sato lắc đầu, hắn ta thấy An Chiêu nhìn sang với ánh mắt khinh bỉ cũng không tranh luận điều gì.
Nhưng hắn ta có thể nói chắc chắn, đổi lại là An Chiêu cũng sẽ giống vậy.
Vì chỉ có bản thân rơi vào cảnh giới kỳ lạ, mới có thể cảm nhận được cảm giác trong khoảnh khắc Triệu Khách đứng ra.
Dường như thứ đánh trúng không phải một người, mà là một sự dụ dỗ khiến người ta không thể kháng cự, là khen ngợi, là vinh diệu, cũng là tiền tài.
Sự dụ dỗ trí mạng đó khiến người ta như thiêu thân lao vào lửa, cũng may mình cũng không vướng mắc.
Điều duy nhất hoang mang là vì sao tên này có thể chống đỡ được một đao trí mạng của mình.
Ngay lúc trong lòng Sato còn thấy hoang mang, An Chiêu đứng bên cạnh đột nhiên trợn tròn mắt, quay phắt người lại, trong mắt xuất hiện vẻ kinh dị và ngạc nhiên, hét to: “Né tránh!”
“Cái gì?”
Trong lòng Sato đang bàng hoàng suy nghĩ vấn đề vì sao Triệu Khách có thể chống đỡ một đao trí mạng của hắn ta, sau khi nghe được giọng nói của An Chiêu, phản ứng lại chậm nửa nhịp.
Nhưng phản ứng của hắn ta vẫn cực kỳ nhanh chóng, lúc thấy An Chiêu lùi lại, Sato còn chưa nhận ra đang xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, năng lực ghi nhớ cường đại của cơ bắp và bản năng dự đoán với nguy hiểm đã khiến cơ bắp của Sato làm ra phản ứng theo bản năng, một chân giậm thật mạnh, thân thể đã nhảy dựng lên từ dưới đất.
Nhưng theo tiếng “cạch” khi mặt đất vỡ vụn vang lên, tinh thần Sato không khỏi trở nên căng thẳng: “Hỏng bét!”
Có lẽ là vận khí, có lẽ là ngẫu nhiên.
Vốn trên mặt đất nơi này trải tảng đá xanh không thể phá vỡ, đừng nói giẫm lên, dù có dùng thuốc nổ cũng đừng hòng làm nó nổ tung.
Nhưng cũng vừa hay lúc này Phù Vân thành đang nhanh chóng tan rã, bùn đất dưới tảng đá đã sớm bị móc rỗng.
Cũng có thể nghĩ đến lực lượng dùng đến từ động tác theo bản năng của Sato mạnh đến thế nào, lại không khéo giẫm vào đường nối giữa hai tảng đá xanh.
Theo hai bên tảng đá vỡ vụn, một chân này của Sato lại khiến hai tảng đá xanh đột nhiên vỡ ra.
Nhưng phản ứng của Sato rất nhanh chóng, vừa phát hiện điều không ổn đã nhanh như tia chớp muốn rút chân ra từ trong khe hở.
Nhưng vừa rút ra lại không ngờ hai tảng đá xanh cũng bị nhấc lên theo, trong nháy mắt hai tảng đá xanh nặng ít nhất trăm cân đập vào nhau, cơ bắp trên mặt Sato run rẩy, thậm chí hắn ta có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn giòn vang rất rõ ràng.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Sato khiến An Chiêu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Sato vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, hắn ta hét to: “Chạy mau!”
An Chiêu muốn ra tay, lôi kéo Sato đến một lần nữa nhưng không còn kịp rồi.
“Ầm ầm…”
Sau lưng vang lên một tiếng ầm ầm to lớn, tiễn tháp hai bên gần như vỡ nát giáng xuống như trời long đất lở.
“Đáng chết!!”
Sato nhìn đá vụn cuốn tới như dòng lũ, vô thức đưa tay đặt vào cây đao bên hông nhưng một trảo này lại bắt hụt, vỏ đao trống rỗng lại không thấy bóng dáng thanh đao đâu.
Trong thoáng chốc, Sato nghĩ đến vừa rồi vì giữ mạng, mình đã quyết định từ bỏ thanh đao.
Điều này khiến vẻ mặt Sato trở nên cứng đờ, không nhịn được ngẩng đầu nhìn tro bụi cuốn tới trước mặt: “Ngu ngốc…”
“Ầm ầm…”
Một mảnh đá vụn bụi mù trước mặt mang theo xung lực kinh khủng, trong nháy mắt nuốt hết tất cả.
“Cộc cộc cộc…”
Triệu Khách bị Heo mập đè chặt dưới người, bên tai là tiếng tảng đá va chạm và ma sát.
“Ầm!”
Triệu Khách liếc mắt nhìn ra ngoài từ khe hở giữa thân thể Heo mập và lòng đất, chỉ thấy một tảng đá lớn đường kính khoảng ba thước lao như bay đến chỗ bên cạnh hai người không xa, tảng đá đập xuống đất thanh thế to lớn.
Tảng đá kia có trọng lượng ít nhất hai ba tấn, đập vào chỗ cách hắn và Heo mập chưa đến ba bốn mét, chấn động đến mức trước mặt Triệu Khách lắc lư.
Nếu thật sự đập trúng, với trạng thái hiện tại của hắn và Heo mập, đoán chừng không chết cũng phải tàn phế.
“Ngươi điên rồi, lão tử suýt tưởng ngươi đã xong đời!”