Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1966 - Chương 1966 - Một Đao Trí Mạng (2)

Chương 1966 - Một đao trí mạng (2)
Chương 1966 - Một đao trí mạng (2)

Trong đao quang lấp lóe, Vô Tướng kiếm kinh như cành cây bị đánh gãy, trong nháy mắt bị kiếm mang của Sato đánh nát.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến trên mặt Triệu Khách trắng bệch.

“Cút ngay!”

Thấy Triệu Khách đối mặt với sống chết, đôi mắt Heo mập đỏ bừng, không quan tâm được quá nhiều nhào mạnh tới.

“Đã muộn!”

Trong mắt Sato thoáng qua vẻ hung ác, nhiệm vụ của hắn ta là giết chết Triệu Khách, đây là tử lệnh mà đoàn trưởng đưa cho bọn họ.

Vốn đang lo lắng đám người Triệu Khách nhân cơ hội chạy trốn, nhưng không ngờ tên này lại to gan lớn mật muốn đánh lén mình, thật sự là tự tìm đường chết.

Đương nhiên Sato sẽ không bỏ qua cơ hội này, thanh đao trên tay đã bị thu vào vỏ đao dưới quần áo võ sĩ trắng như tuyết.

Bóng dáng lơ lửng như quỷ mị, Heo mập căn bản không có khả năng đụng trúng.

“Ông…”

Lại nghe một tiếng rút đao vang lên, một vòng đỏ hồng đâm thẳng vào tim Triệu Khách.

Đối mặt với một đao muốn tránh cũng không được, khuôn mặt tái nhợt của Triệu Khách lại trở nên bình tĩnh, hai tay kích hoạt Nhiếp nguyên thủ.

Hai bàn tay to một trái một phải chộp về phía Sato.

“Quá chậm!”

Đối mặt với Triệu Khách vùng vẫy giãy chết, Sato không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, ở trong mắt hắn ta tốc độ của Nhiếp nguyên thủ chỉ như tốc độ một con rùa.

Bóng trắng trước mặt lập lòe, bóng dáng Sato trở nên mơ hồ như lá cây bị gió xoáy bay lên, nhẹ nhàng phóng khoáng xuyên qua giữa hai bàn tay Nhiếp nguyên thủ.

Ngay lúc này, tình cảnh khiến người ta không tưởng tượng nổi lại xuất hiện.

Thân thể Triệu Khách ưỡn về phía trước một cái, chủ động va chạm thẳng vào lưỡi đao!

“Phốc!”

Máu tươi bắn tung tóe, không ai ngờ Triệu Khách lại có hành động tự mình hại mình thế này.

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, sự hoang mang trong mắt Sato nhanh chóng bị sát cơ hung lệ thay thế.

Dù đao và đao thuật của hắn ta có tinh diệu đến mức nào, từ đầu đến cuối mục đích chỉ có một… Giết người.

Huống hồ, chỉ cần giết chết Triệu Khách cũng có nghĩa nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, không chỉ thu hoạch được sự khen ngợi của Đãng Trầm đại nhân, còn có một khoản tiền thưởng cực lớn.

Đây chắc chắn là sự dụ dỗ khiến Sato không cách nào từ chối, hắn ta sẽ không bỏ qua cơ hội đâm vào người kẻ địch.

Đối mặt với tên đao thủ cường hãn này, bình thường kẻ địch đều bị hắn ta đâm một đao vào bụng, sau đó trận chiến tuyên bố kết thúc.

Điều này khiến Sato cũng không nhịn được thư giãn một khoảng ngắn ngủi.

“Phốc!”

Lưỡi đao sắc bén đâm vào thân thể, có thể nghĩ đến trình độ cơn đau và bị thương, huống chi là cơn đau xuyên tim.

“Chết đi, Hồng anh tán!”

Tuy không biết tại sao Triệu Khách phải cố ý đụng vào nhưng Sato có kinh nghiệm thực chiến phong phú, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội giết chết kẻ địch nào.

Càng không vì Vương Cẩu Tử không còn là người đưa thư lại khinh thường hắn, ngược lại càng hiểu đạo lý sư tử vồ thỏ.

Cho nên trong tích tắc mũi đao đâm vào huyết nhục của Triệu Khách, chỉ thấy một vòng đao khí màu đỏ thẫm theo lưỡi đao như một ngôi sao chổi chạy như bay từ phần đuôi lưỡi đao.

Sato tin tưởng, cho dù là một con voi lớn chịu đao khí của mình cũng bị cắt thành từng mảnh mỏng manh như cánh hoa anh đào.

Sau khi Sato thấy kiếm khí đã lóe ra màu đỏ tươi trước ngực Triệu Khách, trên mặt lập tức nở nụ cười lạnh và vẻ vui sướng, theo bản năng muốn rút đao.

Nhưng lúc này Sato ngạc nhiên phát hiện, mình không có cách nào rút đao ra khỏi trước ngực máu thịt be bét của Triệu Khách.

“Không có khả năng!”

Sato đầy ngạc nhiên tập trung vào trên ngực Triệu Khách, Anh đao cương bản mười ba của hắn ta là vũ khí cấp bạch ngân không hề thua kém Quỷ đầu đại đao của Heo mập.

Dù là thân thể kim cương của Heo mập, cũng chỉ có thể làm vong hồn dưới lưỡi đao này.

Dù Vương Cẩu Tử trước mặt có một vài năng lực, nhưng muốn chống đỡ lưỡi đao của mình căn bản không có khả năng.

Dù trong lòng Sato liên tục nhấn mạnh lúc đối mặt với Vương Cẩu Tử, hắn ta muốn làm sư tử vồ thỏ cũng phải dốc hết sức.

Nhưng trong lòng Sato vẫn không cách nào vứt bỏ sự thật Vương Cẩu Tử đã là một phế vật, cho nên hắn ta vẫn xem thường Triệu Khách.

Trên ngực Triệu Khách xuất hiện một sợi ánh sáng mạnh màu bạc, ánh sáng mạnh không chỉ giúp Triệu Khách chống đỡ lưỡi đao đâm vào tim, càng kiềm chế đao khí cường đại ở trên lưỡi đao.

Cũng như tên của cây đao này, một khi bị mặc lên một cái cương bản, khiến đao khí cường đại này không có cách nào phun ra bình thường.

“Ra tay!”

Tuy thương tổn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng loại đau nhói tận tim này vẫn khiến Triệu Khách không ngăn được bắp thịt cả người run lên, hắn rống to một tiếng.

Sato nghe sau lưng vang lên một tiếng xé gió dồn dập.

“Thật nhanh!”

Trong lòng biết không ổn, hắn ta lập tức vứt bỏ đao.

Nhưng chỉ trong tích tắc do dự ngắn ngủi này, đã cho Triệu Khách đủ thời gian ra chiêu, cơ bắp trên hai cánh tay của hắn đã căng cứng, hô hấp của hắn to khỏe, lúc này trong người hắn nhanh chóng bài tiết ra chất adrenalin…

Nhiếp nguyên thủ vừa bị Sato coi là tốc độ như rùa lại nắm thật chặt bả vai Heo mập, dùng hết sức nắm lấy Heo mập nhào tới từ sau lưng.

“Giết!”

Bình Luận (0)
Comment