Đặc biệt là lúc Triệu Khách nhào tới, trên tay còn nắm hung khí “Mễ lặc chi thứ” này.
Sau khi Triệu Khách cẩn thận nghe Camilleri kể lại, trong lòng cũng thấy hoảng sợ.
Nghìn cân treo sợi tóc, suýt nữa hai người bọn họ sẽ ra tay với nhau.
Kết quả sau cùng, e rằng sẽ giống như tình cảnh mà bọn họ nhìn thấy, hắn một đao đâm xuyên tim Camilleri, còn Camilleri đánh hắn vào vòng xoáy.
“Muốn mạng thì tất cả mọi người đừng lộn xộn, dù thấy cái gì cũng không cần để ý!”
Triệu Khách gần như kêu lên, mở miệng nhắc nhở đám người Heo mập.
Tiếng ầm ầm của dòng nước xiết càng ngày càng mạnh, dường như phía trước có một cái thác nước to lớn.
Mặc dù Triệu Khách muốn kéo tất cả mọi người vào với nhau, mọi người bình tĩnh lại thoải mái trò chuyện về vấn đề này.
Nhưng hiện tại căn bản không có cơ hội để bọn họ nói chuyện, xóa bỏ sự ngờ vực vô căn cứ trong lòng nhau.
Vì ngay lúc hắn và Camilleri nói chuyện, ba vòng xoáy khổng lồ đã xuất hiện trước mặt.
Ba cái vòng xoáy hiện ra hình tam giác, gần như bao trùm toàn bộ mặt nước, một số tảng đá ngầm lộ ra trong dòng nước, từng cái đứng ở mép vòng xoáy, rối loạn phức tạp.
Nếu thật sự đụng vào, chỉ dựa vào chiếc thuyền nhỏ của bọn họ, e rằng trong nháy mắt sẽ thịt nát xương tan, đến lúc đó bọn họ đều phải xong đời.
“Cẩn thận những cái quả kia, thứ đồ chơi này do chúng nó bắn ra!”
Heo mập nằm rạp trên đầu thuyền, chỉ vào cây gai gỗ màu đen bị hắn ta tiện tay ném xuống đất, quát to với Triệu Khách.
Đám người Triệu Khách nghe vậy ngẩng đầu nhìn hai bên, chỉ thấy trên núi đá hai bên bao trùm lít nha lít nhít thực vật màu đen.
Những thực vật này giống như bụi gai, nhưng lại sinh ra từng loại quả lớn khoảng nắm đấm, bên ngoài những loại quả này mọc ra những cái gai gỗ màu đen kia.
Liếc nhìn qua số lượng không đếm nổi, không khỏi khiến người ta tê cả da đầu.
“Ngươi để ý phía trước, ta khống chế đuôi thuyền!”
Thấy chiếc thuyền nhỏ sắp chạy vào trong vòng xoáy, Triệu Khách nhanh chóng đi đến đuôi thuyền, gọi ra Nhiếp nguyên thủ bắt lấy phần đuôi thuyền nhỏ, khống chế phương hướng của thuyền.
Đồng thời, đây cũng là Triệu Khách cố hết sức kéo giãn khoảng cách với Heo mập.
Tuy vừa rồi hắn đã chứng minh thứ bọn họ nhìn thấy chưa chắc là thật, nhưng nghĩ đến hình ảnh Heo mập nhào vào trên người hắn, hút hắn thành thây khô, trong lòng Triệu Khách vẫn buồn bực đến hoảng, dứt khoát kéo giãn khoảng cách thì tốt hơn.
Heo mập thấy thế, dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi, muốn nói điều gì nhưng vẻ mặt cảnh giác, vẫn đầy sự đề phòng với Đại Đầu.
Cho nên lúc há miệng lại không muốn nói ra việc đã biết, để Đại Đầu biết được.
Về phần Sở Hương Vân, sắc mặt của hắn ta cũng không dễ nhìn lắm.
Một quyền của Đại Đầu khiến nội thương của hắn ta nặng hơn, lúc này ghé vào buồng nhỏ trên thuyền, trông dáng vẻ chỉ còn lại nửa hơi.
Nhưng với dáng vẻ này, dù là Triệu Khách, hay Heo mập, Đại Đầu, thậm chí là Camilleri, trong lòng có mấy phần tin tưởng cũng là một ẩn số.
“Nắm chặt!”
Theo một tiếng rống to của Heo mập, chiếc thuyền nhỏ như lá cây rơi vào trong nước, đụng thẳng vào trong vòng xoáy.
“Xoạt…”
Nước hồ lạnh buốt chảy ngược đến, trong chốc lát khiến mọi người ướt sũng.
Triệu Khách dựa vào Nhiếp nguyên thủ khống chế chuyển sang bên trái, trong chốc lát thân thuyền theo vòng xoáy tăng tốc xông vào chỗ sâu.
Hắn không phải một người chèo thuyền đủ tiêu chuẩn, nhưng thuở nhỏ thường đi theo lão đầu tử, lại khiến Triệu Khách có sự can đảm và trải nghiệm.
Giọt nước đập vào trên mặt Triệu Khách, Triệu Khách mắt không chớp nhìn chằm chằm vòng xoáy, dựa vào lực hút của vòng xoáy khiến thân thuyền bắt đầu tăng tốc xông vào.
Chợt rẽ sang trái, dựa vào xung lực này khiến thân thuyền nhảy vọt lên từ vòng xoáy thứ nhất.
Sau khi Heo mập lau sạch vệt nước trên mặt, đối mặt với hình ảnh thân thuyền tăng tốc nhảy lên, trí nhớ quen thuộc lại xuất hiện trong đầu khiến vẻ mặt Heo mập thay đổi: “Cẩn thận!”
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, bên tai Triệu Khách chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một cây gai gỗ màu đen phá không rơi xuống, gần như sượt qua mặt Triệu Khách, chạy như bay qua.
Dường như lúc thân thuyền xông ra từ vòng xoáy, khoảng cách giữa bọn họ và vách đá bên cạnh quá gần.
Sau khi những loại quả như sầu riêng trên vách đá chịu kích thích, bắt đầu dần vỡ ra khe hở.
“Phốc phốc phốc…”
Sau khi những loại quả này vỡ ra, đã phát ra một tiếng bắn mạnh giống với dây cung, theo đó cũng là những cây gai gỗ màu đen vừa nhanh vừa độc.
Điều Heo mập nghĩ tới đầu tiên là dùng sát khí của bản thân hình thành một tầng hộ thuẫn.
Nhưng sát khí màu đen vừa đón đỡ được đợt gai gỗ tiếp theo, chỉ nghe Triệu Khách ở phía sau quát: “Nhanh tản ra!”
Tuy sát khí đỡ được gai gỗ, nhưng điều muốn mạng là trực tiếp chặn mất tầm mắt của Triệu Khách.
Heo mập ngạc nhiên, thật sự không nghĩ đến điều này, bị Triệu Khách quát như vậy vội vàng tản đi sát khí.
Sát khí vừa tản đi, đồng tử Triệu Khách không khỏi co rụt lại: “Không tốt!”
Chỉ chốc lát trì hoãn, thân thuyền đã lao thẳng vào đá ngầm bên cạnh.
“Ông!”
Cũng may lúc này bàn tay Camilleri mở ra, một đoàn âm bạo nổ tung trong không khí phát ra tiếng vù vù dồn dập, khiến mọi người không nhịn được che lỗ tai.