Đồng tử của Triệu Khách co rụt lại, bàn tay không nhịn được siết chặt Mễ lặc chi thứ trên tay.
Khoảng cách gần như thế, cho dù là Camilleri cũng chưa chắc đã chịu được.
Đừng quên, trước đó nàng đánh đến hừng hực với ba nữ nhân Kim Âu nhưng cùng lúc cũng chịu rất nhiều thương tổn, nếu lúc này hắn kích hoạt Mễ lặc chi thứ, dù Camilleri không chết cũng chắc chắn rơi vào kết cục bị trọng thương.
“Giết! Không giết!”
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trực giác trong đầu Triệu Khách như hai bé con nhảy ra, một trái một phải tranh chấp trong đấu hắn.
Đã đến một bước này, Triệu Khách không muốn mạo hiểm như thế.
Không ra tay, một khi Camilleri ra tay, hắn chắc chắn phải chết.
Trong chốc lát Triệu Khách thiên nhân giao chiến, Camilleri nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Khách, từ vẻ hoang mang ban đầu đến lúc này cũng đang giãy giụa như Triệu Khách.
Hình ảnh nàng nhìn thấy giống như đúc điều đang xảy ra trước mặt, khuôn mặt Triệu Khách đầy dữ tợn kích hoạt Mễ lặc chi thứ, đâm một đao vào sau lưng mình.
Nàng không hiểu vì sao Triệu Khách đột nhiên tấn công nàng, nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn rõ mồn một trước mặt, lúc này cảm giác đau đớn xuyên tim vẫn khiến nàng rùng mình.
“Phía trước… Phía trước có vòng xoáy!”
Heo mập đứng ở đầu thuyền thấy con sông phía trước dần quen thuộc, trên khuôn mặt khô gầy đen kịt lập tức trở nên dữ tợn.
Vòng xoáy!
Tinh thần Triệu Khách rung lên, trong nháy mắt nhìn vào ánh mắt Camilleri, sâu trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng quyết đoán.
Tinh thần Camilleri rung động, gần như theo bản năng nâng hai tay lên, nhưng sau đó lại thấy Triệu Khách siết chặt hai tay, áp người về phía trước.
“Ừm!”
Khóe môi hơi tản ra mùi máu tươi tanh nồng, Camilleri không nhịn được trợn tròn mắt, sát ý trong mắt lập tức biến thành hoảng sợ, một phát đẩy Triệu Khách ra, còn trở tay tát một cái vào mặt Triệu Khách.
“Ba!”
Tiếng vả mặt vang dội khiến ánh mắt mọi người tập trung vào Triệu Khách và Camilleri.
Nửa bên má Triệu Khách nóng bỏng tê dại sưng lên, trên mặt xuất hiện dấu tay tươi đẹp.
Đưa tay lau khóe môi, có lẽ tình huống vừa rồi quá đột ngột khiến Camilleri hơi không kịp trở tay, hung hăng cắn nát môi mình.
Nhưng trên mặt Triệu Khách lại nở nụ cười, đừng hiểu lầm, đây không phải nụ cười chiếm lợi.
Ừ… Tuy cảm giác rất không tệ.
Nhưng chính vì trong lúc Camilleri không kịp đối phó, mới khiến hai người tỉnh táo lại trong sự nghi ngờ vô căn cứ ngắn ngủi.
Tin tưởng rất nhiều người đều từng trải qua chuyện như vậy.
Nói cách khác, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, tất cả mỗi một chi tiết nhỏ, thậm chí tình cảnh xảy ra tiếp theo.
Ngươi đã rõ như lòng bàn tay, như thật sự từng trải qua.
Trong tâm lý học, tình hình này được gọi là giống như đã từng quen biết.
Triệu Khách đã từng bị giam trong bệnh viện tâm thần, từng quen biết một bệnh nhân như vậy.
Bệnh nhân này rất đặc thù, người khác gọi hắn ta là tiên tri, có thể biết trước rất nhiều chuyện.
Nhưng sau khi được bác sĩ và chuyên gia giám định, hắn ta cũng vì thường xuyên tién vào loại trạng thái giống như đã từng quen biết này, khiến tư duy của hắn ta đã không cách nào khôi phục lại trạng thái bình thường.
Thật trùng hợp, lúc ấy Triệu Khách và hắn ta ở chung một phòng bệnh, hắn ta thường xuyên đột nhiên nhảy dựng lên, hoặc đột nhiên bò lăn lộn trên đất.
Thậm chí có đôi khi nói được nửa câu, đã đưa tay ra cho hắn một quyền.
Hắn ta cũng không phải bị điên, theo lời nói của hắn ta, hắn ta đang cưỡng ép cắt ngang loại cảm giác đã từng quen biết của mình, hoặc phải nói đang giãy giụa ra khỏi loại cảm giác này của mình.
Hắn ta nghiên cứu rất nhiều cách, cách đơn giản nhất cũng là tốt nhất là đánh bất ngờ.
Cho nên, chỉ cần hắn ta phát hiện mình bắt đầu phát bệnh, sẽ làm ra một số tình huống không có trong trí nhớ, cưỡng ép gián đoạn loại cảm giác này.
Tất nhiên tình huống hiện tại cũng khác với bệnh tình của hắn ta.
Nhưng Triệu Khách lại nghĩ đến cách đánh bất ngờ của hắn ta, không chỉ xáo trộn bản thân, cũng là xáo trộn tâm trạng căng thẳng của Camilleri, khiến hai người thoát khỏi trạng thái vừa rồi.
Lúc này, cảm giác nóng rực bỏng rát trên mặt hắn đã chứng minh, thật ra phương pháp này cũng không tệ lắm.
Nhưng cách này chỉ có thể coi là ngẫu nhiên, cũng không thể thật sự giải quyết được cục diện khó xử mà bọn họ đang phải đối mặt.
“Vì sao ngươi cảm thấy ta sẽ giết ngươi?”
Tiếng va chạm của dòng nước xiết bên tai càng lúc càng lớn, nhưng Triệu Khách vẫn vặn hỏi Camilleri.
Camilleri đưa một tay vịn chặt thuyền nhỏ, đồng thời một tay khác kéo Gia Ngọc.
Nàng đưa tay che kín con mắt Gia Ngọc, khẽ dặn dò bên tai Gia Ngọc: “Đừng nhìn vào nước, đó chắc chắn là cạm bẫy của Satan.”
Nghe được tiếng kêu của Triệu Khách, Camilleri cũng không ngẩng đầu nhìn Triệu Khách, vẫn luôn cúi đầu xuống.
Đối mặt với tình cảnh vừa rồi, tuy nàng thấy oán trách vì Triệu Khách đột nhiên há to miệng cắn, nhưng cũng hiểu đây là một cách tốt để hóa giải sự ngờ vực vô căn cứ của nhau.
Nhưng lúc đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, vẻ mặt Camilleri vẫn có vẻ không quá tự nhiên.
Vì tình cảnh nàng nhìn thấy thật sự quá chân thực, dù là mỗi một hành động của Triệu Khách vào lúc đó, thậm chí ánh mắt và sự thay đổi vẻ mặt kia, gần như hoàn toàn tái hiện lại tình cảnh đó.