Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1988 - Chương 1988 - Trời Khóc

Chương 1988 - Trời khóc
Chương 1988 - Trời khóc

Dường như cảm ứng được ánh mắt Hồng bà bà nhìn sang, nụ cười trên mặt Lạc Nữ đặc biệt rực rỡ, cho dù cách mạng che mặt nhưng tiếng cười của nàng như chuông bạc, thỏa mãn như dưới một bông bồ công anh nở rộ dưới chân.

Một đôi bàn tay tinh tế hoàn mỹ nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Triệu Khách, dịu dàng như đang vuốt ve tình lang của mình.

Nhưng ngón tay của nàng vừa đưa qua, khuôn mặt Triệu Khách lại như khúc gỗ khô bại, trong nháy mắt nhiễm một tầng sương độc đen nhánh.

Ngay sau đó, dưới làn da đen kịt sinh ra một tầng lông trắng tinh tế buồn nôn như một đoàn nấm mốc, nhanh chóng dọc theo khuôn mặt Triệu Khách lan xuống dưới thân thể.

“Hồng bà bà, đây là U Lan khuẩn, một loại nguyên liệu nấu ăn cực tốt, người dùng ăn thường được gọi là hàng cao cấp Thiên quốc, càng có thể khỏe mạnh trường thọ loại bỏ độc tố trong thân thể.”

Giọng Lạc Nữ êm tai như là chim sơn ca, nhưng khuẩn nấm lại nhanh chóng sinh trưởng trên khuôn mặt Triệu Khách, e rằng chờ không bao lâu Triệu Khách sẽ biến thành chỗ trồng khuẩn nấm, biến thành phân bón thịt người tốt nhất.

Nếu không phải Lạc Nữ cũng không có năng lực đánh thức Triệu Khách, e rằng lúc này đã đánh thức Triệu Khách, để Triệu Khách tận mắt nhìn bản thân dần biến thành một món ăn ngon miệng.

Tin tưởng, đây chắc chắn là một quá trình rất thú vị, mặc dù bây giờ Triệu Khách không cách nào tỉnh lại, nhưng cũng không sao cả.

Dù sao tận mắt nhìn người thân nhất của mình biến thành một đóa khuẩn nấm thật to từng chút một, chắc chắn trong lòng Hồng bà bà sẽ không dễ chịu.

Dù sao làm đồ ăn cả một đời, kết quả lại phải nhìn người thân của mình biến thành nguyên liệu nấu ăn, nhắc đến trong lòng Lạc Nữ cũng thấy đắc ý.

Cảm giác đây như là sự sắp xếp của vận mệnh.

Đạo sĩ nhìn khuẩn nấm trên mặt Triệu Khách, không nói gì mà đưa mắt nhìn về phía vị nữ nhân mặc sườn xám trước mặt, muốn nhìn thấy chút cảm xúc từ ánh mắt hoặc là từ khuôn mặt của nàng.

Chỉ tiếc, hắn ta đã thất vọng, khuôn mặt trong sáng kia vẫn ung dung như vậy.

Thậm chí cũng không dấy lên chút xíu gợn sóng này, dường như Triệu Khách chỉ là một nhân vật râu ria mà thôi.

Nàng ngưng thần tinh khí nói: “Ngươi thật sự cảm thấy ta tốn công sức chỉ vì hắn?”

Đạo sĩ nhíu mày, chờ đợi câu sau của Hồng bà bà.

“Ngươi đã muốn món đồ kia rất lâu, đời trước quá mạnh khiến ngươi không dám, cũng không có can đảm duỗi móng vuốt của ngươi ra. Lúc ta chưởng quản Quỷ thị, ngươi tiến vào Quỷ thị tất cả mười ba lần, nhưng phát hiện không có cơ hội lại dừng tay. Cho đến khi thứ này xuất hiện khiến ngươi thấy được chút hy vọng, không phải sao.”

Hồng bà bà nói xong, chỉ thấy trên hương án có thêm một cái Bánh bao hoàng kim dược.

Bánh bao vàng óng ánh xuất hiện dưới cơn mưa phùn lả tả, dính phải một chút hạt mưa, cũng không phải vì nó là một cái bánh bao mà thay đổi hình dạng, ngược lại khiến vỏ ngoài màu vàng càng thêm trong suốt.

Nhưng lời này lại khiến trong lòng đạo sĩ xuất hiện một dự cảm không ổn, Hồng bà bà tiếp tục nói: “Từ lúc bắt đầu, ngươi biết người đi gặp ngươi không phải là Tài thần Dương Vạn Tài mà là Ninh Độc Khuyết, các ngươi đã đạt thành một vụ giao dịch là viên Cổ Linh thạch kia, ta nghĩ ngươi cũng tiếc nuối rất lâu.”

“Khụ khụ khụ!”

Ở nơi xa, nhìn khẩu ngữ tự động giải thích ra trên hình chiếu vải, Ninh Độc Khuyết không khỏi sặc ngụm trà thơm trong miệng.

Trong mặt lộ ra nụ cười khổ, hắn ta biết Hồng bà bà nói ra chuyện này, sau này mình không thể sống ngày tháng cỏ đầu tường nữa.

“Nàng cố ý kéo ngươi xuống nước!”

Người thần bí giấu kín trong quần áo đen ở sau lưng hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói xen lẫn chút nóng giận, hắn ta cảm thấy rất bất mãn với việc Hồng bà bà không chút khách sáo bán đứng bọn họ.

Nhưng Ninh Độc Khuyết lại vuốt ve quạt ngọc trên tay, so với đồng bạn đang giận dữ, hắn ta chỉ khẽ cười nhạt như không để chuyện này ở trong lòng.

Mặt quạt mở ra, trên quạt xuất hiện bốn chữ, viết: “Lão tử không hoảng.”

“Ngươi!!!”

Đạo sĩ trợn tròn mắt, thay đổi vẻ ung dung vừa rồi, sắc mặt trở nên hung ác nham hiểm dọa người: “Nói tiếp!”

“Hừ!”

Trên mặt Hồng bà bà không lộ rõ vui giận, cuối cùng mỉm cười: “Ta không nói nữa, ngươi muốn biết? Chờ ta đưa ngươi lên bàn ăn, chúng ta lại từ từ nói.”

“Ngươi quá ngông cuồng!”

Cơ bắp trên khóe mắt đạo sĩ điên cuồng giật lên, ánh mắt lóe lên tia sáng rét lạnh, vừa nói xong đã ra tay, quả nhiên rất quyết đoán không hề nói nhảm chút nào.

Hắn ta giơ tay ép về phía trước, từng ngón tay thô ráp khiến người ta cảm thấy nặng nề như Thái Sơn áp đỉnh, dường như ngàn vạn dãy núi đã bị rèn luyện theo năm tháng.

Vào lúc này, rất nhiều người đều hãi hùng khiếp vía.

Dù là đám người Tề Lượng hay một đoàn người Cam Hoa, cho dù cách nhau rất xa, trong chốc lát đạo sĩ ra tay cũng cảm thấy thiên địa trầm xuống, một loại áp lực cường đại khiến bọn họ cảm giác hít thở không thông.

Bàn tay thô to đẩy tới, mặt bạch phàm trên tay phát ra lốm đốm ánh sáng, chữ viết xấu xí ở bên trên biến mất, thay vào đó là từng chữ viết lấp lóe tràn đầy khí tức đường hoàng, vô cùng cường đại lại rơi xuống.

Đạo pháp tự nhiên, âm dương hòa hợp.

Bình Luận (0)
Comment