Một khi xuất hiện chắc chắn sẽ bị truy xét hắn ta đang can thiệp vào không gian, cho dù là người đưa thư cao cấp cũng phải trả cái giá khổng lồ.
Tính cả Đãng Trầm, vậy là ba vị người đưa thư cao cấp đang nhắm vào một Hồng bà bà.
Cho dù mấy vị khác không ra tay nhưng đừng mong bọn họ chỉ nhìn chứ không giúp đỡ, e rằng đến lúc đó còn có khả năng chia một chén canh.
Dưới cái mũ đen bên cạnh, vị kiếm khách thần bí kia và Ninh Độc Khuyết đều tỏ ra ung dung, ngón tay vuốt ve chén trà như hoàn toàn không để ý đến trận đại chiến sắp đến.
Dường như ngoại trừ bảo vệ Ninh Độc Khuyết, đã không có chuyện gì có thể khiến hắn ta đặc biệt chú ý nữa.
“Đã đến!”
Ánh mắt Ninh Độc Khuyết nhìn chằm chằm vào góc dưới bên trái hình chiếu, nhanh chóng lấy ra một cái máy tính cầm trên tay.
Sau khi Ninh Độc Khuyết nhanh chóng gõ trên máy tính mấy lần, hình ảnh trước mắt nhanh chóng bị kéo gần, dưới một cái bạch phàm là một đạo nhân nhếch nhác vung lục lạc, cất bước đi về phía một căn nhà rách nát cách đó không xa.
Căn nhà này đã rách nát không chịu nổi, một gốc cây già đứng thẳng trong nội viện, chỉ tiếc cây già đã khô bại, mấy con quạ đen đậu trên chạc cây có vẻ vô cùng thê lương.
Dưới gốc cây già đặt một cái ghế đu, trên hương án bày một chiếc lư hương bằng đồng xanh, bên trong bốc lên khói xanh lượn lờ.
Phụ nhân mặc hồng y, khuôn mặt rạng rỡ oánh nhuận như ngọc, vẻ mặt yên bình cầm một quyển sách, lẳng lặng ngồi trên ghế lật xem.
Dáng vẻ ôn tồn lễ độ hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Cửa sân đã sớm mục nát không chịu nổi phát ra một tràng tiếng ken két ken két chói tai, người còn chưa đi vào, đã thấy một mặt bạch phàm thò vào từ ngoài cửa trước.
“Gừng không già không cay, tướng không xem không phát, tiểu nương tử gặp mặt cố nhân, ngươi xem quẻ tượng của ta có chuẩn không!”
Đạo sĩ nhếch nhác nói một câu, cất bước đi vào cửa sân, bạch phàm giơ cao để lộ ra khuôn mặt đạo sĩ.
Nhưng lại khác với lúc đám người Triệu Khách nhìn thấy, hoặc phải nói trẻ trung hơn rất nhiều, bộ râu trên mặt đen hơn, dưới hàng lông mày thẳng tắp là một đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt như sao.
Đối mặt với câu hỏi của đạo sĩ, Hồng bà bà chỉ ngắn ngủi ừ một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi quyển sách trên tay, dường như trong sách có ma lực gì đó hấp dẫn nàng sâu sắc.
Cơ bắp trên khóe miệng đạo sĩ hơi giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm thấy sách vở trên tay Hồng bà bà cũng không phải là quyển sách cổ gì đó.
Mà là một bản sách vở in ấn rất hiện đại, trên bìa sách bóng loáng tươi đẹp lại viết một hàng chữ lớn: “Luận bàn 100 cách ăn người”.
Đạo sĩ lại như một cây đinh mềm, không làm loạn không nổi giận gọi ra một cái bồ đoàn ngồi trên mặt đất, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới vị nữ nhân nắm trong tay quyền thế ngập trời này.
Ánh mắt như đang nhớ đến điều gì đó, tự nhủ: “Ai có thể ngờ năm đó nhiều thiên kiêu nhân kiệt như vậy, từng cao thủ bò ra từ núi thây biển máu trong không gian khủng bố, cuối cùng lại là một nữ nhân tầm thường nhất trở thành chủ nhân Quỷ thị.”
Nói xong ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn qua quyển sách trên tay Hồng bà bà, lúc này mới tiếp tục nói: “Vốn tưởng ngươi sẽ ngồi trên vị trí này thật lâu, thật lâu, không ngờ…”
Nói đến đây, Hồng bà bà chậm rãi thả quyển sách trên tay xuống, trong đôi mắt trong suốt kia xuất hiện vài phần mất kiên nhẫn và khinh bỉ như đang cảm thấy buồn nôn với lí do thoái thác của vị đạo sĩ này.
Nghĩ lại cũng đúng, cường đạo cầm đao vây quanh ngươi từng vòng, còn khen ngợi quần áo trên người ngươi tốt như vậy, đồng hồ trên tay quý báu thế nào.
Đó cũng không phải đang khen ngợi, mà càng giống đang suy nghĩ làm thế nào cướp đồ của ngươi mới có thể khiến mình càng văn minh hơn chút.
Cũng như trong một đoạn lịch sử nào đó, đả thu phong(1) quét thổ hào, đập địa chủ, sau cùng kêu lên một câu thay trời hành đạo, cũng là một đạo lý như thế.
(1) Đả thu phong ‘打秋风’: Ý chỉ sự vòi vĩnh, ngày xưa thì thường dùng cụm này để ám chỉ quan lại lợi dụng chức quyền để lấy tiền của dân.
Nhưng đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Hồng bà bà, đạo sĩ lại rất vui vẻ, đưa tay chỉ sườn đồi bên cạnh.
Sáu bọc cỏ đứng ở rìa sườn đồi, sau khi bị Lạc Nữ nhẹ nhàng xé ra một mảnh cỏ cây lại lộ ra khuôn mặt sáu người trong bọc cỏ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là Triệu Khách, vì có thể để Hồng bà bà nhìn rõ hơn chút, Lạc Nữ còn đặc biệt xé bọc cỏ của Triệu Khách ra một cái lỗ lớn hơn.
“Ta cần không nhiều, ta biết Quỷ thị cất giấu một món đồ, đưa đồ cho ta là đủ.”
Đạo sĩ cũng không nói vòng vèo nữa, địa chủ đã không phối hợp vậy bọn họ dứt khoát nói thẳng ra.
Đạo sĩ không nói đó là cái gì, nhưng nếu là đồ vật bình thường đâu đáng để hắn ta phí hết tâm tư để làm chuyện này như thế?
Hồng bà bà biết đạo sĩ muốn cái gì.
Nàng không nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn về phía Triệu Khách ở rìa sườn đồi.