Đám người Cam Hoa là đoàn đội đỉnh phong lâu năm, lúc này lại quỳ rạp sau lưng một nữ nhân, rốt cuộc nữ nhân này có lai lịch gì?
Dưới cơn mưa phùn mịt mờ, một đám người Cam Hoa nửa quỳ bên rìa vách núi.
Phía trước đám người đang quỳ lại là một nữ nhân mặc quần áo lụa mỏng màu hồng, ngồi trên rìa vách núi thoải mái đung đưa hai chân.
Gió nhẹ thổi tới khiến mép váy đong đưa theo gió, thỉnh thoảng lại để lộ ra bắp đùi thon dài trắng nuột không tỳ vết, trắng nõn như là ngà voi.
Một đôi chân trần tinh xảo trắng nõn đáng yêu, như củ sen không dính bụi trần, đẹp mắt khiến trong lòng người ta cảm thấy tê dại.
“Thật đẹp… Ực…”
Có người không nhịn được khen ngợi ở trong lòng, chỉ có điều tiếng nuốt nước bọt lại bán đứng suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng hắn ta.
Cho dù nữ nhân này đã che mặt, nhưng chỉ một đôi chân ngọc này cũng đủ để trong đầu người ta suy nghĩ miên man, hận không thể nhào tới hung hăng liếm hai cái.
Chỉ có điều sự xúc động trong lòng tên này lập tức tan thành mây khói theo tiếng thì thào nói nhỏ của Vương Ma Tử bên cạnh.
“Người đưa thư cao cấp!”
Vương Ma Tử nói rất nhỏ, nhỏ cứ như là tiếng muỗi kêu, thậm chí tiếng hạt mưa đập tích tích vào lá rừng cũng trong trẻo mạnh mẽ hơn giọng nói của hắn ta.
Nhưng những người khác nghe vào trong tai, lại không thua gì A Lãng dùng lôi thuật gọi ra sấm sét trên đất bằng.
Trong chốc lát tất cả mọi người không nhịn được thở sâu, theo đó nín thở tập trung.
Sau hơn mười phút mới có người khuôn mặt đỏ bừng, há to miệng thở dốc, mới khiến mọi người nhớ đến bọn họ còn cần hít thở.
Người đưa thư cao cấp, đây gần như là sự mong ước lớn nhất trong lòng mọi người, nhưng lại là phần hy vọng xa vời nhất không dám nghĩ đến.
Trong truyền thuyết, chỉ có người đưa thư cao cấp mới được tính là thật sự được giải thoát khỏi không gian khủng bố.
Dù là phần lực lượng khiến bọn họ run rẩy, hay là sự tự do khiến người ta hy vọng xa vời, chắc chắn đều là sự tồn tại khiến bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Qua một lúc thật lâu, có người nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, sau khi làm cổ họng phát khô của mình ướt át hơn chút, lúc này mới mở miệng suy đoán: “Chẳng lẽ là… Đãng Trầm trong truyền thuyết?”
Ba đoàn đội lâu năm Băng Tiếu, Tri Chu, Mân Côi đều là gia thần bị Đãng Trầm nuôi nhốt, điều này đã sớm không phải bí mật gì.
Người có thể khiến bọn họ quỳ xuống, tất nhiên sẽ khiến bọn họ suy đoán, nhưng Vương Ma Tử lại lắc đầu với suy đoán này.
Đãng Trầm là một người rất thần bí, rất ít người từng thấy khuôn mặt thật của hắn ta.
Trong số mười người đưa thư cao cấp trong truyền thuyết, Đãng Trầm đại diện cho sự cân bằng.
Mặc dù Vương Ma Tử chưa từng gặp, nhưng lại biết được Đãng Trầm không phải nữ nhân, cho nên thiếu nữ như tinh linh kia không thể là Đãng Trầm.
“Là hệ tự nhiên! Không ngờ nàng cũng tới, xem ra lần này Hồng bà bà không dễ chịu lắm!”
Trên sườn núi nơi xa, một bình trà thơm bốc lên sương trắng lượn lờ, hương trà lan tỏa, hai người ngồi ngay ngắn trong lương đình.
Một người đưa tay cầm một chén nước trà, ánh mắt lại thông qua hình chiếu vải trước mặt quan sát mỗi một hành động ở phương xa.
Nhìn nữ nhân đeo mạng che mặt ngồi trước sườn đồi, trên hai đầu lông mày của Ninh Độc Khuyết xuất hiện vẻ u sầu, nhưng suy nghĩ lại cũng không cảm thấy bất ngờ với điều này.
Hồng bà bà sắp thoái vị, lợi ích của chiếc bánh kem Quỷ thị này thật sự quá lớn.
Thậm chí nói một câu không khách sáo, bây giờ Quỷ thị nghiễm nhiên trở thành một bộ phận không thể thiếu của tất cả người đưa thư.
Cũng như một người đột nhiên không cách nào lên mạng, không lâu sau ngươi sẽ phát hiện đã mất đi cuộc sống mạng, tin tức mà ngươi dự trữ không theo kịp tiết tấu của những người khác.
Dù là hành động lời nói của bọn họ, hay là trong cuộc trò chuyện trời đất với nhau, vẻ mặt của ngươi đều trở nên mờ mịt, thậm chí nghiêm trọng hơn chút còn ảnh hưởng đến bát cơm của ngươi.
Không hề nghi ngờ, Quỷ thị giống như mạng internet trong hiện thực, người đưa thư tách khỏi Quỷ thị chắc chắn sẽ lạc hậu hơn những người đưa thư khác trên mọi phương diện.
Trước đó Hồng bà bà vẫn độc hưởng chiếc bánh kem lớn như vậy, ai thấy không thèm, ai thấy không động tâm.
Bây giờ cơ hội tốt như vậy được đưa đến trước mặt, đừng nói một vị Đãng Trầm đã lâu không xuất hiện, còn có một vị Lạc Nữ.
E rằng lúc này có xuất hiện thêm hai vị người đưa thư cao cấp, Ninh Độc Khuyết cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ví dụ như, hiện tại nơi này bị quy tắc quấy nhiễu, tất cả mọi người không cách nào rời đi, đây không phải năng lực của Đãng Trầm và Lạc Nữ.
Trong ấn tượng của Ninh Độc Khuyết, chỉ có hai vị người đưa thư cao cấp có thể làm được điều này, một vị là không gian cũng chính là lão nhân khách sạn cưỡi lừa kia.
Ninh Độc Khuyết từng gặp lão gia hỏa này hai lần, tuy không tiếp xúc kỹ càng nhưng Ninh Độc Khuyết rất rõ ràng, cái tên chỉ biết chạy loạn khắp nơi như Âm Dương lão nhân này, chắc chắn sẽ không liên thủ với bất kỳ kẻ nào.
Còn một người là Bạo Quân Tử đại diện cho hỗn loạn, chỉ là xưa nay Bạo Quân Tử không xuất hiện, mỗi lần ra tay chỉ quấy nhiễu không gian, hắn ta sẽ không thật sự xuất hiện.