Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1985 - Chương 1985 - Không Có Nhiều Người Tốt (3)

Chương 1985 - Không có nhiều người tốt (3)
Chương 1985 - Không có nhiều người tốt (3)

Nhưng sau khi cả đám người bọn họ đi ra ngoài lại không thấy Lộ Hạo đâu, cũng không biết tên này đang ẩn núp ở nơi nào.

Ánh mắt A Lãng nhìn chằm chằm khuôn mặt cả đám người, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Tề Lượng, hai mắt híp thành một đường thẳng.

Nghe ý của An Chiêu, nếu không phải Tề Lượng đứng ra cản trở, đám người Vương Cẩu Tử cũng không thể thoát đi.

Phát hiện ánh mắt không tốt của A Lãng, Tề Lượng tập trung đề phòng, mười hai mặt Thánh quang thuẫn quay xung quanh Tề Lượng.

Thánh quang như đuốc, ở trong cơn mưa phùn dày đặc, ánh sáng lại trở nên mông lung.

“Thú vị!”

Trong lòng A Lãng không khỏi sinh ra mấy phần cảm giác mong đợi, đã rất lâu rồi hệ thánh quang chưa từng xuất hiện cao thủ.

Có thể khai phá năng lực phổ thông Thánh quang thuẫn này đến trình độ như thế, e rằng Tề Lượng là người thứ nhất.

Tên Tề Lượng này thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ, bất ngờ đến mức khiến A Lãng có một loại suy nghĩ muốn tìm tòi cẩn thận, xem rốt cuộc tên này còn có thủ đoạn như thế nào.

Một chân cất bước về phía trước, vừa mới bước chân ra.

“Xẹt… Ầm!”

Một tiếng xé gió bén nhọn lại khiến A Lãng ngừng bước, ngẩng đầu nhìn pháo hoa màu đỏ hồng trên đỉnh đầu.

A Lãng không khỏi nhíu mày, sau khi lạnh nhạt nhìn chằm chằm đám người Tề Lượng một chút, không cam lòng siết chặt nắm đấm nhưng vẫn nhanh chóng xoay người lại chạy về phía pháo hoa.

“Tên này vội vã rời đi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.”

Vương Ma Tử cau chặt hàng lông mày đứng bên cạnh Tề Lượng nói: “Các ngươi không ra được, không ngại đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Trong lòng Vương Ma Tử như gương sáng, người có thể quấy nhiễu quy tắc, e rằng chỉ có mười vị người đưa thư cao cấp trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Nhưng hắn ta không nói lại giật dây đám người Tề Lượng đi qua đó xem rõ ngọn ngành, cũng là muốn kéo đám người Tề Lượng xuống nước.

Tuy một đám người Tề Lượng chưa chắc đã có tác dụng gì, nhưng thêm một phần sức lực cũng thêm một phần hy vọng.

“Không đi, nói đùa à, muốn đi thì các ngươi đi, ta không đi.”

Nhưng người ở chỗ này không có mấy ai là kẻ đần độn, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được loại tình huống không cách nào trở về này.

Hơn nữa, thực lực một đám người Cam Hoa đều vượt xa bọn họ, bọn họ không có tư cách tham dự vào vũng nước đục này, mặc kệ nói thế nào mạng nhỏ quan trọng.

“Đúng vậy, đây không phải đi tìm chết à, chúng ta trốn đi, chờ chuyện này trôi qua không tốt sao.”

Mấy người nói chuyện xong đã muốn đi.

Nhưng lúc này Tề Lượng lại cười lạnh, giễu cợt nói: “Tiếp tục làm quỷ hồ đồ sao?”

Mấy người vốn muốn đi nghe vậy lại ngạc nhiên, chỉ thấy Tề Lượng đưa hai tay ôm đầu, ánh mắt ngước nhìn một sợi khói lửa dần biến mất trên bầu trời.

“Các ngươi đã làm quỷ hồ đồ ở Phù Vân thành, đến bây giờ còn muốn làm quỷ hồ đồ, cũng được, tùy các ngươi là được.”

Tề Lượng nói xong lại nói với Vương Ma Tử: “Ta đi theo ngươi.”

Ánh mắt Vương Ma Tử sáng ngời, những người khác không quan trọng, một Tề Lượng hệ thánh quang lại có sự trợ lực to lớn.

Đây là một tên phụ trợ hợp cách, biết đâu cũng đủ để thay đổi chiến cục vào thời khắc mấu chốt.

“Ta cũng đi!”

Tề Lượng muốn đi, tất nhiên không thể thiếu Vương Linh Linh.

Sau khi mấy người còn lại do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi theo Tề Lượng.

Đám người nghe tin tức chạy đến, kết quả chẳng những không chiếm được lợi ích ngược lại tử thương nặng nề.

Nếu bây giờ lại bỏ trốn không biết cả chân tướng, e rằng đúng như Tề Lượng đã nói, hoàn toàn biến thành một quỷ hồ đồ.

Huống hồ, đi theo bên cạnh tên đại ca dẫn đầu Tề Lượng này, luôn khiến người ta thấy yên tâm hơn nhiều, dù sao một người hiền lành thành thật như vậy… Cũng không nhiều lắm!

Có người đi theo, có mấy người vốn chưa quyết định cũng quyết định đi theo Tề Lượng tìm hiểu ngọn ngành.

Nếu để bọn họ làm quỷ hồ đồ, trong lòng ai sẽ thấy dễ chịu chứ, hơn nữa Tề Lượng còn có danh đại ca dẫn đầu này.

Bọn họ chỉ đứng xa xa xem rõ ngọn ngành lại không chủ động tham dự vào, đứng xa xa nhìn xem chẳng lẽ còn không được.

Hơn nữa, trong này lại có mấy người trong lòng có suy tính việc khác, ước gì cục diện càng loạn, bọn họ càng tiện đục nước béo cò,

Nhưng vẫn có mấy người kiềm chế được sự tò mò và tham lam trong lòng mình, quyết đoán quay người rời đi.

Những người này hiểu rất rõ cái gì gọi là lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cuộc sống hiếm khi nào được hồ đồ một lần, có lẽ lần này bọn họ có thể hồ đồ cũng được coi là một chuyện tốt.

Đã quyết định muốn đi, đương nhiên đám người Tề Lượng sẽ không trì hoãn điều gì nữa.

Cả đám người vội vàng bước đi, đuổi theo phương hướng A Lãng vừa nhanh chóng chạy đi.

Thật ra chỗ này cũng không xa, cộng thêm đám người Tề Lượng nhanh chóng chạy đi, lúc chạy tới nơi từ xa đã thấy đám người Cam Hoa đang đứng ở rìa một sườn đồi, dường như đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.

“Bọn họ… Vì sao lại quỳ ở nơi đó? Quỳ trước một nữ nhân??”

Có người chỉ về sườn đồi phía trước, ngạc nhiên nói ra tiếng.

Một câu này khiến những người còn lại nhao nhao nhìn sang, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment