Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1984 - Chương 1984 - Không Có Nhiều Người Tốt (2)

Chương 1984 - Không có nhiều người tốt (2)
Chương 1984 - Không có nhiều người tốt (2)

Mỗi một mặt Thánh quang thuẫn cách nhau khoảng hai trăm thước, chỉ cần là người đưa thư có chút thực lực đều có thể mượn lực nhảy lên phù đảo.

Đương nhiên, trong lúc đó cũng có một vài tên đen đủi không cẩn thận trượt chân, nhảy quá xa, hoặc thể lực trong cơ thể chống đỡ hết nổi, hoặc bị người ta ám toán rơi xuống.

Nhưng Tề Lượng cũng không thể chú ý đến những người rơi xuống, dù sao hắn ta có thể làm như vậy cũng vì Triệu Khách để lại một mặt “Ngũ phương hắc sát kỳ” này.

Nếu không có năng lực đặc thù Đấu kỳ thai của “Ngũ phương hắc sát kỳ” tăng lên 30% hiệu quả năng lực tầm xa cho mình, Thánh quang thuẫn của mình cũng không có cách nào kéo dài đến khoảng cách như vậy, càng không có khả năng cứu nhiều người như vậy.

Lúc đầu mình cũng không có cách nào tính toán, cho đến khi thấy mặt “Ngũ phương hắc sát kỳ” do Triệu Khách để lại mới hiểu được điều Triệu Khách muốn nhắc nhở.

Đã muốn làm người thành thật, mặc kệ là người thật sự thành thật hay giả vờ trung thực, nếu đã giả vờ vậy phải giả vờ đến cùng.

Tề Lượng hiểu rõ đây là khuyết điểm của mình nhưng càng là ưu thế của mình.

Muốn sống sót, mình không chỉ phải duy trì ưu thế này, càng phải không ngừng phát triển phần ưu thế này.

Nói cho cùng, mình vẫn thiếu hắn một món nợ nhân tình, vẫn không rõ phải trả lại như thế nào.

Trừ khi… Dùng mạng của mình!

Tinh thần Tề Lượng hoảng hốt, trên mặt lại tỏ ra mệt mỏi gật đầu đáp lại những người biết ơn hắn ta xung quanh.

Dường như mọi người cũng nhận ra Tề Lượng đã mỏi mệt, không tiếp tục đến làm phiền hắn ta.

Cho dù trong lòng mấy người có quỷ, nhưng lúc này lại không có cơ hội ra tay, trạng thái của bản thân cũng không tốt, chỉ có thể nhao nhao theo đám người đi sang bên cạnh nghỉ ngơi.

Trong đám người, chỉ có một người đầy lo lắng đánh giá xung quanh, không phải ai khác chính là Vương Ma Tử.

Lúc này hắn ta lại khôi phục thân phận của phế vật, thời gian duy trì tấm phù chú vàng kia cũng không đủ dài lâu.

Cũng may sau khi Cam Hoa xuất hiện, kịp thời dẫn đám người Thiệu Băng rời đi, hắn ta cũng được Vương Linh Linh giúp đỡ mà thuận lợi thoát thân.

Nhưng sau khi ra ngoài, trước mắt luôn là cơn mưa phùn mờ mịt khiến hắn ta cảm thấy lo lắng.

Tuy hắn ta không rõ dự định của Triệu Khách, nhưng cũng biết nơi này đã là biên giới của thần bí chi địa.

Vì sao lại yên tĩnh như thế?

Hồng bà bà đâu?

Đám người Triệu Khách đâu?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Vương Ma Tử loạn thành một đoàn.

“Ầm ầm!”

Lôi đình lướt qua trên bầu trời, nước mưa càng lúc càng lớn, lúc này một đạo sấm sét đột ngột mọc lên từ mặt đất, lôi quang lấp lóe khiến đất đai xung quanh biến thành hạt cát, kéo theo hơn mười gốc cây lớn tận trời cũng biến thành ngọn lửa.

Ánh lửa chiếu rọi lên mặt đám người Tề Lượng, dưới ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, vẻ mặt cả đám người không khỏi trở nên căng thẳng.

“Tiện nhân kia đâu?”

Trong biển lửa, một người cầm theo trường kích, mái tóc vừa hay che khuất con mắt đang không ngừng phát ra sát khí.

“A Lãng…”

Kẻ đến không có ý tốt, trong lòng mọi người đều đề phòng nhưng cũng không khỏi xuất hiện ý muốn lùi bước.

Nơi này đã là biên giới thần bí chi địa, phần lớn bọn họ cũng không phải nhóm người đầu tiên tiến vào đây với đám Tề Lượng, trên người đều không có nhiệm vụ trừng phạt.

Nếu muốn rời đi, lúc này có thể trực tiếp lựa chọn rời khỏi thần bí chi địa.

Nhưng lúc có người mặc niệm muốn rời đi ở trong lòng, từng tin tức lạnh băng lại xuất hiện trên sách tem nhắc nhở.

“Nhắc nhở! Bị ngoại lực quấy nhiễu, tạm thời không cách nào rời khỏi thần bí chi địa.”

“Nhắc nhở! Ngươi bị ngoại lực quấy nhiễu, trong vòng mười hai giờ không cách nào lại sử dụng năng lực trở về.”

“Nhắc nhở! Ngươi bị ngoại lực quấy nhiễu, nếu sau khi trở về có thể điều tra ra ngọn nguồn quấy nhiễu, có thể nhận được số điểm bưu điện đền bù tổn thất nhất định.”

“Không cách nào trở về! Sao… Sao có thể.”

Sau khi thấy tin tức nhắc nhở trong sách tem, trong đám đông lập tức có người rít gào.

“Lượng ca, chúng ta không thể rời khỏi nơi này?”

Vương Linh Linh đứng sau lưng Tề Lượng, trong lòng không khởi trở nên căng thẳng.

Nàng quan tâm đến trạng thái của Trương Hải Căn, trạng thái của tên này không tốt, chỉ có nhanh chóng trở về hiện thực mới có thể nhanh chóng khôi phục.

Nếu không, cho dù ký sinh vào bóng dáng của Tề Lượng, thời gian lâu dài làm vậy cũng không an toàn.

Ánh mắt Tề Lượng nhìn chằm chằm vào trên người A Lãng, không nói gì chỉ kéo tay Vương Linh Linh lùi lại hai bước, nói với A Lãng: “Người mà ngươi muốn tìm không có ở nơi này, mặc dù ta cứu rất nhiều người nhưng phần lớn đã biến mất sau khi đi ra ngoài.”

Tề Lượng biết người mà A Lãng muốn tìm là Lộ Hạo, hai người này đánh nhau túi bụi ở trong Phù Vân thành.

Tuy Lộ Hạo ra tay quỷ quyệt khó phòng, lại đã bị A Lãng đánh trọng thương, nhưng Lộ Hạo vẫn có thể chạy trốn từ trên tay A Lãng.

Sau đó A Lãng muốn đuổi theo nhưng Phù Vân thành đã không chịu nổi, là Cam Hoa dẫn người chạy đến, sau đó thân thể hắn ta biến thành cự điểu dẫn cả đám người Thiệu Băng chạy thoát trước một bước, Lộ Hạo mới lộ ra bóng dáng.

Bình Luận (0)
Comment