Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1983 - Chương 1983 - Không Có Nhiều Người Tốt

Chương 1983 - Không có nhiều người tốt
Chương 1983 - Không có nhiều người tốt

Hắn còn đang thử giãy giụa, không ngừng nghĩ cách kích thích bản thân để ý thức của hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng kết quả… Lại là phí công.

Đối phương đã phát hiện năng lực con mắt của hắn, lại không hề tiến hành ngăn cản.

Hiển nhiên có đầy đủ sự tự tin, đảm bảo Triệu Khách sẽ không thật sự tỉnh táo lại.

“Tiểu huynh đệ, ta đã nói ngươi có họa sát thân.”

Đạo sĩ đi đến trước đám cỏ, cách đám cỏ trêu chọc Triệu Khách.

Nói xong, đạo sĩ lại giơ cái bạch phàm trên tay lên: “Tướng không xem không phát, gừng không già không cay.”

Lúc nói chuyện, người đã không thấy tung tích.

Nhìn theo bóng lưng đạo sĩ đi xa, Lạc Nữ vuốt ve chiếc kim tệ mà đạo sĩ cho nàng, khẽ lẩm bẩm: “Hừ, Đãng Trầm ngươi là người thông minh, Lạc Nữ ta cũng không phải đứa ngốc.”

Dưới mạng che mặt, Lạc Nữ nhẹ nhếch khóe môi hồng lên một đường cong.

Nàng quay người, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng nhìn càng vui vẻ, nhưng sự vui vẻ trong mắt lại mang theo một loại điên cuồng đầy bệnh trạng.

Vừa nghĩ đến chút nữa Triệu Khách phát ra tiếng kêu thảm thiết, cùng vẻ mặt khó coi của bà điên kia.

Lạc Nữ liền kích động hận không thể ép Triệu Khách thành thịt nát ngay bây giờ.

“Đi!”

Kiềm chế cảm xúc vui sướng trong lòng, Lạc Nữ cong ngón tay lên, đống cỏ nhẹ nhàng đi theo sau lưng nàng.

Trên đường đi, Triệu Khách chưa từng buông tha việc giãy giụa.

Con mắt trước ngực mở ra, mặc dù không cách nào xuyên qua bụi cỏ nhìn rõ rốt cuộc tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng ý thức của Triệu Khách vẫn đang không ngừng ra sức chống cự.

Cứng rắn không được, Triệu Khách chuyển biến mạch suy nghĩ, thử gọi ra sáu nhân cách.

Nhưng gọi một lần này chẳng những không thành công, ngược lại sáu nhân cách vừa xuất hiện suýt khiến tư duy của Triệu Khách hỗn loạn, người ngồi trên thuyền lúc khóc lúc cười, lúc nổi giận lúc hát hí khúc.

Qua một lúc lâu Triệu Khách mới thở ra một hơi, không được, không làm được.

Triệu Khách cúi đầu suy nghĩ, tình hình hiện tại của hắn hơi đặc thù, hơi giống với bị kéo vào sâu trong tiềm thức.

Loại hoàn cảnh này, ý thức chủ của hắn sẽ trở nên rất suy yếu, đây cũng là lý do vì sao hắn không thể giãy giụa ra được.

“Đáng chết, chẳng lẽ không có cách khác sao?”

Triệu Khách càng nghĩ càng buồn bực, vung nắm đấm đập ầm ầm vào boong thuyền.

Nhưng đánh một quyền này xuống, bên tai Triệu Khách vang lên một tiếng vù vù, lại nghe được một giọng nói cực kỳ yếu ớt.

“Lôi Mẫu…”

“Ầm ầm…”

Một ánh lôi quang sáng ngời xé mở bầu trời u ám, dường như để lại một vết sẹo dữ tợn trên bầu trời, một lát sau lại biến mất.

Tí tách…

Mưa phùn lả tả như lông trâu, trong lúc im hơi lặng tiếng đã thấm vào quần áo trên người.

“Cuối cùng đã đi ra!”

Một đám người ngửa mặt lên trời nhìn nước mưa trên đỉnh đầu, trên mặt mỗi người không khỏi sinh ra vẻ may mắn sống sót sau tai nạn.

Nhưng cùng lúc thấy may mắn, trong mắt cũng không khỏi sinh ra mấy phần nghĩ mà sợ, cũng cảm thấy tiếc hận với những người khác không thể thoát ra ngoài.

Có lẽ trước đó bọn họ không thể trốn ra, tuyệt đối không quan tâm sự sống chết của những cái được gọi là đồng liêu này.

Nhưng lúc này thật sự chạy thoát, sau khi trong lòng cảm thấy may mắn, trên mặt mới xuất hiện chút bùi ngùi.

Có lẽ chỉ có bùi ngùi vì sự bất hạnh của người khác, mới có thể làm nổi bật vận may của mình.

Đây là việc thường của con người, cũng là điểm ti tiện của con người.

Nhưng mặc kệ nói thế nào bọn họ vẫn còn sống, người sống mới có quyền bùi ngùi về những thứ này.

Về phần người đã chết…

Tất cả gặp quỷ đi thôi, ai sẽ quan tâm chứ.

Tề Lượng đi ra từ trong đám đông, một đám người Vương Linh Linh đi sát theo sau lưng hắn ta.

Nước mưa làm ướt tóc và khuôn mặt của hắn ta, ngược lại càng khiến Tề Lượng có tinh thần hơn.

“Lần này có thể đi ra ngoài, thật sự phải cảm ơn đại ca dẫn đầu.”

Có người tiến lên cảm tạ Tề Lượng, nếu lần này không có Tề Lượng, bọn họ có thể còn sống đi ra ngoài hay không thật sự khó nói.

Ai có thể ngờ An Chiêu lại ác như vậy, hồn nhiên không quan tâm đến sự sống chết của đám người đưa thư bọn họ, trực tiếp cắt đứt xích sắt nối liền với phù đảo.

Cũng may có Tề Lượng, nếu không tất cả mọi người đều phải chết.

Trước đó không ít lần bọn họ ở sau lưng nhắc đến tên Tề Lượng làm càn làm bậy này, đại ca dẫn đầu cũng chỉ là một câu nói đùa nhưng biệt danh làm càn làm bậy này tuyệt đối là phát ra từ phế phủ.

Nhưng lúc này bọn họ lại vì một tên làm càn làm bậy này, may mắn sống tiếp được.

Cùng lúc thán phục thực lực của Tề Lượng tiến bộ nhanh chóng như vậy, trong lòng cũng không khỏi công nhận bốn chữ đại ca dẫn đầu này nhiều hơn.

Dù sao, lúc ấy Tề Lượng thật sự có rất nhiều lựa chọn.

Nếu chỉ lo thân mình, đại khái có thể dẫn theo Vương Linh Linh rời đi.

Nếu muốn nhân cơ hội phát tài, càng có thể lên giá ngay tại chỗ, tin tưởng với tình huống lúc đó dù Tề Lượng há to miệng sư tử, một người một con tem bạch ngân, e rằng cũng không ai cảm thấy đắt.

Dù sao so sánh với mạng của mình, đây cũng được tính là rẻ.

Nhưng Tề Lượng không làm như thế, mà hợp mười hai mặt Thánh quang thuẫn thành một, xây dựng ra một cái cầu nối ở giữa không trung.

Bình Luận (0)
Comment