Dùng lời nói hiện đại, đó là hoàn toàn bão hòa.
Vốn dĩ cũng có người thảo luận về đề tài này, chỉ trong giây lát đã bão hòa biến mất ở trước mặt mọi người, càng là như thế càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Sự xuất hiện của Triệu Khách càng thúc đẩy ảnh hưởng đến chuyện này, chỉ vì cái giá phải trả quá lớn.
Nếu Hồng bà bà bằng lòng, nàng có thể nghỉ ngơi trên vị trí này khoảng trăm năm cũng không phải vấn đề.
Bây giờ, nhanh như vậy nàng đã muốn rút lui, trả giá lớn như vậy chỉ vì một mình Triệu Khách.
Nếu người này không phải huyết nhục thân thiết nhất, dựa vào cái gì mà phải trả giá đắt như thế.
Cho dù Triệu Khách không phải là hài tử trong truyền thuyết của Hồng bà bà, vậy cũng là tôn tử của nàng, thân tộc của nàng, chắc chắn sẽ có mối quan hệ cực thân thiết không cách nào dứt bỏ.
Tuy Triệu Khách chỉ mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nhưng vẫn có thể phán đoán được ý tứ đại khái.
“Muốn bắt ta đối phó sư nương!”
Tuy đã sớm có suy đoán nhưng lúc này chứng minh được, trong lòng Triệu Khách cũng không khỏi hơi nóng nảy.
Tình cảm của hắn và vị sư nương này cũng không sâu đậm, thậm chí nói một câu đại nghịch bất đạo, Triệu Khách hoàn toàn không quan tâm sự sống chết của vị sư nương này.
Hắn chỉ quan tâm lão đầu tử, một lão gia hỏa đau khổ tìm nửa đời, hắn đã đồng ý với lão đầu tử sẽ dẫn nàng trở về, cho dù chỉ gặp một lần cuối cùng cũng tốt.
Đây là một chút nguyện vọng sau cùng của lão đầu tử.
Trong lòng Triệu Khách lo lắng, không ngừng thử mở mắt ra để hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Dù chỉ cần động một ngón tay, đúng, chỉ cần để hắn lấy ra Âm Dương lệnh bài là được.
Ánh sáng mạnh chớp lên trước mắt, Triệu Khách nghiến chặt hàm răng muốn ánh mắt có thể nhìn rõ ràng phía trước.
Trong ánh sáng mạnh, đôi mắt Triệu Khách bắt đầu đỏ au, nước mắt không ngừng chảy ra theo khóe mắt, nhưng không thể kiên trì được bao lâu Triệu Khách đã không thể không nhắm mắt lại.
Cảm giác đôi mắt thiêu đốt khiến huyệt thái dương của Triệu Khách như muốn nổ tung, cả người choáng váng nặng nề, ngồi bệt xuống boong thuyền.
Dù biết tất cả trước mắt đều là hư ảo, nhưng nỗi đau khổ lại chân thật khiến Triệu Khách phát điên.
“Ngươi dẫn tên này đi đi.”
Đạo sĩ suy nghĩ thật lâu, ra hiệu Lạc Nữ dẫn Triệu Khách rời đi.
Nghe nói như thế, ánh mắt Lạc Nữ trở nên đề phòng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm tên đạo sĩ nhếch nhác này: “Ngươi để ta dẫn hắn đi là định để Hồng bà bà liều mạng với ta?”
Đã biết tên này có quan hệ khác biệt với Hồng bà bà, tuy mình có thể dẫn theo hắn đi để áp chế.
Nhưng một khi áp chế thất bại, tiếp theo nàng sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Hồng bà bà.
Một chủ nhân muốn rời khỏi Quỷ thị, một người gần như chỉ có nửa bước là bước vào quan tài, nếu điên cuồng trả thù vậy sẽ bất chấp hậu quả, chỉ dựa vào nàng chắc chắn không chịu đựng nổi.
Huống hồ Hồng bà bà đại diện cho tịch diệt, nàng đại diện cho sinh mệnh, giữa hai bên Hồng bà bà vốn đã áp chế nàng.
Trước đó mình giao thủ với nàng ở trong gian tiểu viện kia, chỉ thiếu chút nữa bị nàng lột mất một lớp da, ngay cả quần áo cũng không mặt gần như trần truồng chật vật chạy trốn.
Đây là dưới tình huống Hồng bà bà kiêng dè quy tắc, không toàn lực ra tay, nếu không nàng thật sự bị lột một tầng da ngay lúc sống sờ sờ.
Chỉ là thử giao thủ mà mình đã như thế, sao có thể đối mặt với bà nương điên cuồng.
Tuy Lạc Nữ thèm nhỏ dãi miếng bánh kem Quỷ thị này, nhưng nàng còn chưa có can đảm một thân một mình đụng vào sợi tơ hồng này.
Mọi người chịu đựng đến một bước này cũng không dễ dàng, đương nhiên càng thêm trân trọng cái mạng nhỏ này của mình.
“Ngươi đã muốn có được miếng bánh kem Quỷ thị này, lại không muốn bỏ sức, trên đời đâu có chuyện tốt như vậy.”
Đạo sĩ vuốt ve hồ lô rượu của mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Sao ta biết được ngươi không phải muốn ngồi làm ngư ông.”
Thấy Lạc Nữ không muốn ra mặt, đạo sĩ không nhịn được thở dài, lấy ra một cái tiền tệ bằng vàng ném cho Lạc Nữ.
“Thôi được, cởi chuông còn cần người buộc chuông, ngươi dẫn theo một nhóm người này đi áp trận giúp ta, nhưng những người khác có thể giết, chỉ có tiểu nữ hài này là ngươi không được động vào.”
Đạo sĩ không chỉ ai khác, lại là Gia Ngọc.
Thấy thế, tuy Lạc Nữ thấy kỳ quái vì sao không thể giết tiểu nữ hài này, nhưng mình đã lấy được kim tệ do đạo sĩ quăng ra, lại nhận được việc cực dễ, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Cho dù nghi ngờ nguyên nhân trong đó nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.
“Vậy cứ quyết định thế đi.”
Lạc Nữ nói xong cũng không thấy nàng ra tay, Triệu Khách chỉ cảm thấy cây cỏ xung quanh như sống lại, điên cuồng tiến ra dưới thân thể.
Chỉ trong giây lát, một đám người bọn họ đã bị bao bọc trong cây cỏ.
“Hệ tự nhiên!”
Trong lòng Triệu Khách giật mình, hắn là người đưa thư hệ tự nhiên, dù hiện tại đã không có sách tem nhưng Triệu Khách lại rất quen thuộc với năng lực hệ tự nhiên.
Nữ nhân này lại là người đưa thư hệ tự nhiên, tuy giữa người đưa thư hệ tự nhiên dễ sinh ra cảm giác thân thiết.
Đáng tiếc, lúc này Triệu Khách lại không có chút thiện cảm nào với nàng.