Hiện tại bọn họ chỉ có chạy, chạy càng xa càng tốt.
Lúc quay người dẫn mọi người rời đi, Tề Lượng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ liếc mắt một cái, Tề Lượng trợn mắt, thân thể Lương Ba vẫn còn đó nhưng đầu đã biến mất không thấy gì nữa.
…
“Ầm ầm…”
Từng tiếng ầm ầm nặng nề âm trầm như đang đẩy thế giới đến tận thế, tất cả bầu trời tịch diệt, vạn vật chôn cùng.
Chỉ có một đạo bia ánh bạc tan vỡ phá không rơi xuống, trấn áp luyện ngục hoàng tuyền.
Đó là con tem hoàng kim, cũng chỉ có uy năng của con tem hoàng kim mới có thần uy cuồn cuộn kinh người như thế.
Vật này vừa ra, bích hà trên đạo bia rủ xuống bầu trời, trong ánh bạc lóng lánh lộ ra tạo hóa đại đạo, trong chốc lát biển máu trước mắt bị trấn áp dưới đạo bia.
Thoạt nhìn, hình như Hồng bà bà đã rơi vào thế yếu, nhưng ai cũng hiểu rõ lúc này Hồng bà bà còn chưa thật sự đánh ra đòn sát thủ.
Không ai biết Hồng bà bà chưởng quản tịch diệt nắm con tem hoàng kim gì ở trên tay, rốt cuộc có thần uy như thế nào.
“Ầm!”
Biển máu lật đổ vòm trời cũng bị đạo bia cường thế đánh tan.
Cộc cộc cộc…
Biển máu tản ra như mưa to vẩy xuống khắp nơi, mưa máu đậm đặc nhuộm đỏ mặt đất, lập tức khiến vạn vật sinh cơ phải chôn cùng với trời cao.
Trong vòng ba dặm trên sườn đồi kia như một mảnh tịnh thổ của đám người.
Cỏ hoang xanh mướt, cổ thụ che trời, một đóa hoa hồng cứng cỏi bừng bừng sức sống chui ra từ kẽ đá, tình cảnh bình thường không có gì lạ như thế lại vô cùng trân quý.
Trên trán đám người Cam Hoa đã bao phủ một tầng mồ hôi lít nha lít nhít, từ lúc bắt đầu bọn họ đã tự khoe mình là quân cờ nho nhỏ trong ván cờ này, lúc này nhìn lại thật sự đã coi trọng bản thân.
Đừng nói quân cờ, e rằng còn không bằng một hạt bụi ở trên bàn cờ.
Bàn về quân cờ, e rằng cũng chỉ có Ninh Độc Khuyết xảo trá kia tính là một quân, Từ Vũ được tính là một quân, thậm chí bao gồm vị trước mắt…
Cam Hoa đa mưu túc trí, tất nhiên không dám đưa mắt nhìn về phía Lạc Nữ như tinh linh.
Hắn ta biết rõ vị mỹ thiếu nữ như tiên tử trên trời, như tinh linh dưới đất này có lòng dạ rắn rết như thế nào.
Nhìn nàng thỉnh thoảng lấy xuống một mảnh khuẩn nấm từ trên mặt Triệu Khách, cách mạng che mặt phát ra tiếng cười trong trẻo dễ nghe.
Nếu không nhìn khuôn mặt khiến người ta sợ hãi của Triệu Khách, có lẽ đây là nữ hài đẹp nhất trên đời, đẹp đến mức khiến người ta muốn ôm vào trong ngực lại sợ không cẩn thận vò nát.
Dù là Cam Hoa, Thiệu Băng hay một đám đội viên ngã quỵ dưới đất ở sau lưng bọn họ, lúc này nghe tiếng cười của Lạc Nữ vang lên bên tai, thỉnh thoảng lại run rẩy một chút.
Đây mới thật sự là mỹ nhân rắn rết, xinh đẹp không gì sánh được, kịch độc lại có thể so với rắn rết.
Nếu nói trong lòng Cam Hoa có điểm nào thấy thoải mái, e rằng là nhìn thân thể vô tri vô giác của Triệu Khách đang từ từ bị khuẩn độc bao bọc ăn mòn, trong lòng âm thầm cười lạnh.
“Chúng ta là bụi bặm trên bàn cờ, cơn gió thổi qua là tan, nhưng Vương Cẩu Tử ngươi có đáng là gì, kết cục của một đứa con rơi còn không bằng những hạt bụi bọn ta.”
Cho tới bây giờ, Hồng bà bà ra tay không chút lưu tình, có nghĩa đã không để Vương Cẩu Tử ở trong lòng.
Đám người Cam Hoa không phải đần độn, đến bây giờ đã có thể đoán được mục đích thật sự của Hồng bà bà căn bản không phải Vương Cẩu Tử gì đó.
Nàng bố trí cái bẫy lớn như vậy khiến tất cả mọi người đều biết Quỷ thị đại loạn, nàng và Quỷ thị có vinh cùng vinh, có hại cùng hại tất nhiên cũng bị phản phệ.
Lại thả ra tin tức con tem hoàng kim để tất cả mọi người đều biết nàng muốn bảo vệ Vương Cẩu Tử, thậm chí có khả năng Vương Cẩu Tử là người nối nghiệp mà nàng nhìn trúng.
Cho dù là Ninh Độc Khuyết cùng từng tin tưởng vững chắc điều này.
Cho đến lúc này, Hồng bà bà lật đổ tất cả âm mưu, hồn nhiên không quan tâm tất cả những điều đã bố trí trước đó, không chút kiêng dè ra tay.
Toàn bộ mọi người mới hiểu, thứ mà Hồng bà bà muốn không phải là Vương Cẩu Tử đã trải qua vùng vẫy giãy chết, mà là Đãng Trầm đại nhân trốn ở trong Hắc Ám sâm lâm, thỉnh thoảng lại đưa mắt dò xét Quỷ thị.
Nói cho cùng, Vương Cẩu Tử chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ mà thôi.
Lúc trong lòng Cam Hoa đang đắc ý, cũng không biết lúc này Triệu Khách cũng không phải vô tri vô giác.
Chỉ có điều, lúc này Triệu Khách ở chỗ sâu nhất trong ý thức, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới một đoàn phân hồn trước mặt, trong lúc nhất thời không khỏi than thở cái gì gọi là tạo hóa trêu người!
“Ngươi là… Lôi Mẫu?”
Ý thức của Triệu Khách nhìn chằm chằm một sợi phân hồn tròn vo vàng óng ánh trước mặt, cả người lập tức hơi mơ hồ, tràn đầy nghi ngờ và không xác định thử vặn hỏi.
Một tiếng Lôi Mẫu này, chờ hắn quay đầu lại đã phát hiện Heo mập cũng tốt, Đại Đầu cũng được, thậm chí đám người Gia Ngọc, Camilleri, Sở Hương Vân sau lưng đều đã biến mất trong bóng tối dưới ánh sáng mạnh.
Chỉ còn lại quả cầu ánh sáng trông như tròn vo trước mặt.
Sau khi Triệu Khách liên tục xác nhận, mới đột nhiên nghĩ rõ ràng một sợi phân hồn này xuất hiện như thế nào.