Nhớ lúc trước hắn vì lừa gạt môn thần thông Trúc Cơ Phật gia Bạch cốt quan niệm tưởng này, đặc biệt lợi dụng Phân hồn thuật tạo ra một bộ phân thân, lại diễn một vở kịch lớn mới lừa gạt được môn thần thông này từ chỗ tên đầu trọc Viên Chân kia.
Cuối cùng xuất hiện điều bất ngờ, tuy hắn dựa vào Phật lực truyền thừa trong Phật châu đã sớm tu thành, nhưng một sợi phân hồn này cũng tu thành Bạch cốt quan.
Sau khi bị hắn triệu hồi, một sợi phân hồn này cũng không hòa làm một thể với thần hồn của hắn, mà tự tách ra một mình.
Lúc ấy hắn còn lo lắng lại chia ra nhân cách nào nữa, đặc biệt quan sát một thời gian ngắn, sau khi xác định một sợi phân hồn này căn bản không có bất kỳ ý thức riêng gì.
Đối với điều này, Triệu Khách dứt khoát không quan tâm nó nữa, dù sao đều ở trong cơ thể của hắn, là hắn chia ra một sợi linh hồn mà thôi.
Chỉ cần không có hại gì cho hắn, Triệu Khách mới lười để ý đến nó.
Thời gian lâu dài, một sợi phân hồn này cũng lặng yên biến mất, lúc trước Triệu Khách còn tưởng đã dung hợp lại với thần hồn của hắn, trong lòng cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng cho đến lúc này Triệu Khách mới nhận ra, một sợi phân hồn này chẳng những không biến mất, ngược lại ẩn giấu vào chỗ sâu nhất trong ý thức của hắn.
Nhìn một sợi phân hồn này ánh vàng sáng chói, Triệu Khách cũng nghi ngờ có phải tên này tu luyện ra nghiệp vị Phật môn gì không.
Cho đến hiện tại viên thịt như bọc một lớp bột mì, bị hắn cho vào trong chảo dầu chiên đến vàng rực xốp giòn này nhảy dựng lên kêu một tiếng: “Lôi Mẫu!”
Đầu óc Triệu Khách lập tức không đủ dùng.
Trong lòng Triệu Khách như có một tên kế toán nhanh chóng viết từng điều mà hắn nghi ngờ xuống một tờ giấy trắng, lại cẩn thận phân tích từng điều một.
Thứ nhất, viên thịt trước mắt đúng là phân hồn của hắn.
Về điểm này Triệu Khách có thể chắc chắn trăm phần trăm, dù là Bạch cốt quan hay là Phật lực phát ra trên người viên thịt, còn có một sợi cảm giác vi diệu trong tâm thần của hắn đều không làm giả được.
Càng không phải thủy nguyệt kính hoa do tên đạo sĩ nhếch nhác kia biến ảo ra cho hắn, tất cả đều là sự thật rõ ràng.
Nhưng… Điều này có liên quan gì với Lôi Mẫu??
Ở trong trí nhớ của Triệu Khách, Lôi Mẫu đã biến mất, trông như một đoạn lịch sự đã viết xong.
Lúc bảy ý thức của hắn sáng tạo ra nàng, đã chắc chắn nàng không có khả năng làm bạn lâu dài với hắn.
Mặc dù ngay từ đầu hắn thấy mâu thuẫn, thậm chí là nghi ngờ vô căn cứ, nhưng có lẽ chỉ Lôi Mẫu mới khiến Triệu Khách nhận ra hắn không hề cô độc.
Cho đến chớp mắt nàng biến mất, hắn mới thật sự nhận ra điều đó.
Cho nên hắn dựa vào loại tà pháp Hóa thai trường sinh thuật này, muốn đánh Lôi Mẫu đã biến mất về thai nhi.
Hắn còn dùng Mộng tưởng bảo thạch để tăng xác suất thành công, muốn làm điều ngang ngược giúp nàng sống lại.
Kết quả… Chắc chắn là thất bại.
Đã thất bại rồi, Lôi Mẫu không thể xuất hiện nữa mới đúng, vì sao hiện tại phân hồn của hắn không chỉ có ý thức của mình, còn non nớt hô lên Lôi Mẫu?
Trong chốc lát, Triệu Khách vô cùng hoang mang, hắn thử vặn hỏi một sợi phân hồn trước mặt về lý do trong đó, kết quả chỉ lấy được hai chữ trả lời.
“Lôi Mẫu!”
Phân hồn trước mắt nhảy dựng thân thể mập thịt của mình lên, vui sướng đáp trả Triệu Khách, nhưng nó lại chỉ có thể trả lời hai chữ này cho Triệu Khách.
Dường như ngoại trừ hai chữ này, nó không có cách nào trả lời Triệu Khách nhiều hơn.
“Lôi Mẫu!”
Viên thịt trước mắt áp sát thân thể lại, kề sát vào trên người Triệu Khách.
Triệu Khách không từ chối sự thân thiết này, cảm giác bị viên thịt dán sát vào người rất ấm áp, rất thân thiết, rất yên tâm.
Cũng như dựng một đống lửa không lớn trong rừng tùng giữa mùa đông khắc nghiệt, mang đến nhiệt lượng ấm áp lại khiến người ta cảm thấy hài lòng và an toàn trong khu rừng bị tuyết bao trùm này.
Trong chốc lát, mặc dù trong lòng Triệu Khách có rất nhiều điều nghi ngờ, nhưng nhiều lo nghĩ hơn nữa cũng hoàn toàn tan thành mây khói vào thời khắc này.
Có người nói tình thân là mối quan hệ thân thiết nhất trên thế giới này, không thua gì máu mủ tình thâm.
Lôi Mẫu cũng tốt, phân hồn cũng được, từ lúc Triệu Khách bị tên tròn vo trước mắt bao vây, loại cảm giác thân thiết vi diệu kia như một đống lửa nhỏ bé xua tan đi sự cô độc như trời đông giá rét sâu trong lòng Triệu Khách.
Đúng vậy, dùng cảm giác để xác nhận, nó là một bộ phận của hắn, là một “hắn” khác được chia ra từ trong linh hồn của hắn nhưng cũng khác với hắn.
“Lôi Mẫu! Lôi Mẫu! Lôi Mẫu!”
Viên thịt trước mắt vui sướng nhảy lên, thỉnh thoảng vui sướng há miệng hô hào Lôi Mẫu.
Bàn tay Triệu Khách nhẹ nhàng vuốt ve thân thể tên đầy thịt mập mạp trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy đắng chát, nó… Không phải Lôi Mẫu.
Đây là đáp án cuối cùng của Triệu Khách, hoặc phải nói viên thịt trước mắt càng giống sản phẩm sau khi Lôi Mẫu và một sợi phân hồn độc lập của hắn dung hợp lại.
Nụ cười của Triệu Khách càng ngày càng đắng chát, hắn nghĩ tới một đoạn ghi chú của Mộng tưởng bảo thạch.
“Viên bảo thạch này từng hoàn thành mộng tưởng của một kẻ ngu, hiện tại kẻ ngu này sống trong giấc mộng của mình nhưng lại không biết đây chỉ là giấc mộng của hắn.”