Triệu Khách không xác định đây có phải là mộng hay không, Mộng tưởng bảo thạch làm Lôi Mẫu sống lại giúp mình.
Trong miệng cái tên mập thịt trước mặt chỉ có Lôi Mẫu, nó chỉ biết gọi tên nàng như đây là ngôn ngữ của nói, ngôn ngữ đặc biệt…
“Tạo hóa trêu người!”
Trước kia Triệu Khách không cảm nhận được cái gì gọi là tạo hóa trêu người.
Tạo hóa như thế nào?
Vận vậy, mệnh vậy, phúc vậy.
Ba có hai có thể coi là tạo hóa, có cả ba có thể gọi là tạo hóa cực lớn.
Cái gì gọi là trêu người?
Cũng không nằm ngoài ý trêu cợt.
Nếu là phúc vận, sao nói là trêu cợt?
Cho đến lúc này, Triệu Khách mới hiểu cái gì gọi là tạo hóa trêu người.
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách ảm đạm đau lòng, phân hồn trước mắt lại chậm rãi há miệng cắn vào trên cánh tay Triệu Khách.
Nói là cắn không bằng nói là ngậm, vì nó không có răng cũng không có đầu lưỡi thô to để nuốt.
Một cái miệng chỉ có vẻ bề ngoài, nó ngậm lấy cánh tay Triệu Khách như muốn để Triệu Khách đi cùng nó.
“Ngươi có thể dẫn ta ra ngoài?”
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, trong lòng lập tức trở nên kích động.
Hắn đại khái hiểu được tên đạo sĩ nhếch nhác kia phong ấn ý thức của hắn ở sâu trong tiềm thức.
Triệu Khách rất rõ ràng tiềm thức của một người rộng lớn mênh mông đến mức nào, hắn có thể mượn con mắt trước ngực mở ra một cái cửa sổ trời, lại vẫn bị nhốt trong căn phòng khép kín này.
Trừ khi có thể cho hắn một cái thang để hắn leo lên cửa sổ mái nhà.
Một tên đặc thù như vậy xuất hiện trước mắt không khỏi khiến Triệu Khách thấy được ánh rạng đông hy vọng, chỉ là nó không nói ra được, thứ duy nhất có thể kêu ra là tên Lôi Mẫu.
“Lôi Mẫu! Lôi Mẫu!”
Tiếng kêu non nớt là đang thúc giục Triệu Khách đi cùng nó, hiện tại Triệu Khách cũng không ra được, chỉ có thể đi theo viên thịt này vào chỗ sâu.
Nhắc đến cũng kỳ quái, nơi viên thịt đi qua, những hồ nước cây cỏ trước mắt lại dần hư hóa, cuối cùng vỡ tan từng chút một.
Điều này không khỏi khiến sự hy vọng trong lòng Triệu Khách càng ngày càng mạnh, đống đổ nát tơi tả khắp chốn dần rõ ràng trước mắt Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách vẫn không ngừng bước, trong mắt lập tức sinh ra một luồng sương lạnh càng giống một thanh đao sắc bén đã ra khỏi vỏ.
“Vì sao dẫn ta tới nơi này?”
Cô nhi viện rách nát, điểm bắt đầu của tất cả cơn ác mộng càng là ma chướng trong lòng Triệu Khách.
Lúc trước, cô nhi viện này thường xuất hiện trong giấc mộng của hắn, mỗi một lần xuất hiện đều khiến hắn cảm thấy khó chịu không diễn tả được, giết người cũng tốt, làm đồ ăn cũng được.
Những thứ này là điều duy nhất khiến Triệu Khách có thể phát tiết lửa giận điên cuồng trong lòng.
Không cách nào tưởng tượng, trước kia ngày nào hắn cũng quanh quẩn bên ngoài cánh cửa lớn mục nát của cô nhi viện này ở trong giấc mộng.
Bên trong có kẻ thù của hắn, cũng chôn cất người thân yêu nhất của hắn, thứ chôn cùng là chút ít lương tri và thiện lương trong lòng của hắn.
Triệu Khách không nghĩ ra được còn có điều gì càng tốt hơn những thứ này, bởi vì nàng thích hắn như vậy.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cửa chính đầy rỉ sắt, cảm giác khung cửa thô ráp đâm chích vào tay.
Nhưng điều này hoàn toàn không đủ khiến ánh mắt mịt mù của Triệu Khách trở nên trong trẻo hơn, ngược lại khiến trong lòng Triệu Khách sinh ra một ngọn lửa kỳ lạ.
“Vì sao dẫn ta đến nơi này!”
Triệu Khách lặp lại câu nói trước đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào viên thịt vàng óng ánh trước mắt, chỉ sợ hắn nháy mắt một cái sẽ khiến viên thịt này biến mất không thấy gì nữa.
Lại một lần nữa đẩy hắn vào trong địa ngục đáng chết này.
“Lôi Mẫu…”
Dường như phát hiện lửa giận của Triệu Khách, giọng viên thịt tròn vo cực kỳ nhỏ bé như một hài tử đã làm sai việc gì đó lại không biết rốt cuộc đã làm sai điều gì, trong khiếp sợ mang theo ủy khuất và nghẹn ngào.
“Nói chuyện!”
Lửa giận trong ngực như là một ngọn núi lửa bị thiêu đốt, khiến ánh mắt Triệu Khách trở nên dữ tợn, hắn vô cùng nóng nảy đập ầm ầm một quyền vào cánh cửa sắt bên cạnh.
“Cạch cạch cạch…”
Trong chốc lát cánh cửa sắt vang lên ong ong, tiếng động chói tai quanh quẩn trong căn cô nhi viện rách nát này, thậm chí Triệu Khách còn nghe được đám người bị hắn thiêu chết đang quay xung quanh phát ra tiếng cười vui sướng và đùa cợt bên tai hắn.
Ngay lúc Triệu Khách gần như mất đi lý trí, một bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng luồn vào trong lòng bàn tay của Triệu Khách, nắm lấy bàn tay của hắn…
“Ngươi đã quay về!”
“Ngươi đã quay về!”
Một câu nhẹ nhàng lại khiến lửa giận vặn vẹo trên mặt Triệu Khách như bị người ta giội một chậu nước lạnh, nhanh chóng hạ nhiệt độ.
Hắn không vội quay đầu lại, vì không biết hình ảnh như vậy đã xuất hiện trong giấc mộng của hắn bao nhiêu lần.
Mỗi lần quay đầu lại, thứ đợi chờ hắn chỉ là một vùng tối tăm cắn nuốt thể xác tinh thần của hắn.
Quay đầu nhìn không phải là những khuôn mặt bị hắn thiêu chết trong biển lửa, cũng là vẻ châm chọc khiêu khích khác nhau của bảy nhân cách.
Đây cũng là lý do vì sao trước đó Triệu Khách có chứng mất ngủ nghiêm trọng, cho đến khi gặp bác sĩ tâm lý Vương Na đề nghị hắn thử ngủ trong quan tài, loại bệnh trạng này mới từ từ được xoa dịu.