Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1994 - Chương 1994 - Tâm Ma

Chương 1994 - Tâm ma
Chương 1994 - Tâm ma

Nhưng lần này khác với trong mộng cảnh, ngoại trừ viên thịt ánh vàng sáng chói trước mặt, trong bàn tay của hắn còn thêm một bàn tay gầy gò.

Bàn tay lạnh băng không cảm nhận được bất kỳ độ ấm gì, thậm chí nắm trong lòng bàn tay cũng cảm thấy hơi lạnh buốt thấu xương như nắm từng cây gai băng.

Chính vì bàn tay như vậy lại khiến Triệu Khách vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Triệu Khách lấy can đảm chậm rãi xoay người lại, nhìn khuôn mặt trắng thuần trước mặt, một hơi nghẹn ở ngực nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tình mềm tự nước, hẹn đẹp như trong giấc mơ, không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về.

Câu nói này xuất ra từ “Thước Kiều Tiên” Tần Quan năm Bắc Tống, là hình ảnh một đôi giai nhân trùng phùng.

Nhưng Triệu Khách lại bình tĩnh đến lạ thường, cho dù khuôn mặt ngây ngô trước mặt, lông mày cong cong, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, thậm chí là sợi tóc rối thật dài trên trán nàng.

Tất cả đều trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ mà hắn ngày nhớ đêm mong, nhưng trong lòng Triệu Khách cũng chỉ chấn động một lúc ngắn ngủi, tất cả đều hóa thành mưa xuân bình thản không gợn sóng, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Vì sao dẫn ta đến nơi này?”

Triệu Khách chậm rãi buông bàn tay của nữ hài trước mặt ra, giọng nói không còn nổi giận đùng đùng như vừa rồi.

Lời nói không nóng không lạnh, không hề có dao động tâm trạng, càng giống như nói một việc không hề quan trọng với hắn.

“Lôi Mẫu!”

Viên thịt tròn vo sau lưng nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, không để ý đến lời nói của Triệu Khách, chỉ dùng thân thể đẩy Triệu Khách đi về phía trước.

Thiếu nữ trước mặt lại thân mật tự nhiên đưa tay khoác khuỷu tay của Triệu Khách, đôi môi anh đào hồng nhuận dưới khuôn mặt gầy gò cong lên nở một nụ cười thản nhiên, im ắng nhưng lại hạnh phúc.

Ánh nắng xuyên qua đống đổ nát, chiếu vào khuôn mặt Triệu Khách khiến người ta cảm thấy cả người đều ấm áp theo.

Dưới chân đã sớm mọc đầy rêu xanh và hoa cỏ thật dày, bàn chân đạp lên như giẫm lên một chiếc chăn lông xa hoa, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi hương hoa cỏ.

Nhưng trong ánh mắt Triệu Khách lại không có chút vui vẻ nào, vẻ mặt ngơ ngác càng giống như quần chúng sống chết mặc bay, mà không phải người được thiếu nữ khoác tay.

Không vì gì khác!

Đơn giản là Triệu Khách hiểu rõ tất cả không phải là chân thực, nói là ảo giác cũng đang đề cao nó.

Nếu Triệu Khách muốn lột ra tấm màn che này, dùng lời nói thật cẩu thả nhất, tất cả chỉ là một trận ý dâm của hắn.

Không khác gì quá trình những đồng học kia nằm ở trên giường vất vả học tiếng Nhật vào đêm khuya, trong lòng vô cùng biết ơn đoạn ghi âm giọng nói của lão sư, yên lặng ném cục giấy dính đầy nước mũi vào trong sọt rác.

Trong lòng Triệu Khách rất muốn tất cả đều là thật, nhưng bây giờ tâm trí của hắn càng cứng cỏi hơn đã sớm xưa đâu bằng nay.

Dù là Bạch cốt quan hay thần hồn cứng cỏi của Triệu Khách, đều khiến trong đầu Triệu Khách luôn duy trì sự lý trí tuyệt đối.

Cho dù Triệu Khách muốn làm tê liệt bản thân, trong lòng điên cuồng gầm thét nói cho hắn biết đừng quan tâm nhiều như vậy, tất cả đều là sự thật, nhưng giả chính là giả.

Điều buồn cười là, hiện tại hắn đã không có tư cách lừa mình dối người.

Đẩy ra cánh cửa đầy tro bụi, nơi này vốn nên là giáo đường lớn nhất của cô nhi viện.

Điều này gợi lại trí nhớ của Triệu Khách, ánh mặt trời chiếu lên những mặt kính màu sắc sặc sỡ này khiến mỗi một mặt kính đều tươi mới thần thánh.

Nhưng bây giờ nơi này đã trở thành đổ đống nát hoang tàn, ánh mặt trời chiếu xuống không còn thần thánh như thế, chỉ thêm mấy phần tro bụi mịt mờ.

Triệu Khách không nói gì, thậm chí không có chút cảm xúc nào.

Dường như đây chỉ là một làn gió xuân, một giấc mộng, hắn chỉ là quần chúng trong giấc mộng này.

Tùy ý để viên thịt sau lưng, cùng với nữ nhân do hắn tự nghĩ ra đang khoác lấy tay hắn lẳng lặng kéo vào trong giáo đường.

Hắn không phản kháng chỉ vì hắn không có quá nhiều lựa chọn, điều duy nhất có thể khiến hắn trở nên kích động là nhanh chóng tìm cách rời đi, vĩnh viễn rời khỏi nơi này.

Nơi này là mộng cảnh, trong hiện thực vẫn còn một đống rắc rối đang chờ đợi hắn, thời gian không cho phép hắn tiếp tục kéo dài nữa.

“Còn nhớ không, ngươi thường xuyên lén lút giấu một ít đồ ăn ở chỗ này. Chờ sau khi đám ma ma rời đi lại vụng trộm lấy về.”

Giọng thiếu nữ rất ngọt ngào, thậm chí đây là giọng nói hay nhất mà Triệu Khách từng nghe.

Nàng nói xong lại lục lọi ra một cái bánh bao màu xám ở dưới thập tự giá.

Triệu Khách nhớ kỹ nơi đó có một cái hang chuột đã bị lấp kín, chỉ để lại một lổ thủng to khoảng chừng bàn tay.

Nàng lấy bánh bao ra, đặt vào lòng bàn tay Triệu Khách.

Chiếc bánh bao này thô ráp khô cứng, nếu ở trong hiện thực ngay cả ăn xin cũng không ăn thứ này, lại là món ăn ngon nhất bị Triệu Khách nhét vào nơi này.

“Ngươi đã nói, sau này đi ra ngoài ngươi sẽ làm đầu bếp bánh ngọt, làm rất nhiều rất nhiều bánh kem cho ta.”

Trên khuôn mặt thiếu nữ xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ bé, không thèm quan tâm vẻ mặt vô cảm của Triệu Khách lại tiếp tục nói.

Lúc trước một đôi người ngoại quốc đến nơi này nhận nuôi hài tử đã mang theo một cái bánh kem.

Bình Luận (0)
Comment