Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1995 - Chương 1995 - Tâm Ma (2)

Chương 1995 - Tâm ma (2)
Chương 1995 - Tâm ma (2)

Trong ánh mắt không tình nguyện của đám ma ma, mỗi người được chia một miếng có kích cỡ khoảng nắm đấm trẻ sơ sinh.

Khóe mắt Triệu Khách hơi giật giật, hắn nhớ đó là lần đầu tiên hắn nếm được vị ngọt.

Thiếu nữ nói xong lại ngồi xuống bên cạnh Triệu Khách, hai tay nâng cằm, đôi mắt linh động kia vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

Cứ ngồi nhìn như vậy hơn mười phút, Triệu Khách cũng bị nhìn đến mức mất tự nhiên đang muốn nói chuyện.

Thiếu nữ đột nhiên đặt ngón trỏ trước môi Triệu Khách.

“Không cần nói.”

Dường như thiếu nữ nhìn mãi không đủ, áp sát lại nhìn thật cẩn thận, cho đến khi Triệu Khách đã hơi mất kiên nhẫn, thiếu nữ mới ngồi xuống: “Trưởng thành…”

Một câu không nặng không nhẹ lại khiến tâm trạng bị đè nén của Triệu Khách sắp nổ tung.

Cho dù lý trí mạnh mẽ áp chế chặt chẽ cảm xúc của Triệu Khách, cũng khiến mũi Triệu Khách hơi chua xót.

Ngàn vạn câu nói không bằng một câu hỏi thăm ân cần của thiếu nữ trước mặt.

Nhiều năm qua, số lần nằm mơ đếm không xuể, cho dù nằm ở trong quan tài, trước khi đậy nắp hắn sẽ tưởng tượng hắn đi đến trước mặt nàng, dù không làm gì hết chỉ nằm trong ngực nàng, kể lại câu chuyện của hắn trong nhiều năm qua.

Một bên là lý trí tuyệt đối, một bên là cảm xúc gần như bộc phát, Triệu Khách cố nhịn nước mắt trên khóe mắt.

Hắn lặng lặng nhìn thiếu nữ trước mặt, thậm chí trong lòng hắn trào ra sự xúc động muốn ôm lấy nàng, lại sợ lúc hắn ôm lấy nàng sẽ tỉnh mộng.

Dường như thiếu nữ cũng phát hiện sự dao động tâm trạng của Triệu Khách, chỉ thản nhiên cười một tiếng không nói tiếp nữa.

“Đi theo ta!”

Thiếu nữ túm lấy bàn tay Triệu Khách, lôi kéo Triệu Khách đi vào sâu bên trong.

Xuyên qua giáo đường, đi qua hành lang rách nát, trong đình viện bò đầy trinh đằng.

Dưới ánh mặt trời, bên tai Triệu Khách lờ mờ nghe được tiếng vui cười.

Hắn nhìn nữ hài kéo tay hắn ở trước mặt, thậm chí còn sinh ra một phần ảo giác, dường như thời gian đảo ngược để hắn quay lại một ngày nào đó hơn mười năm trước.

“Ngươi xem!”

Lúc này thiếu nữ đột nhiên dừng bước, chỉ về đằng trước.

“Cái đó là…”

Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, suy nghĩ cũng tỉnh táo lại từ trong sự tưởng tượng này.

Một cái lỗ đen thật lớn xuất hiện trước mặt hắn, đứng trước lỗ đen, dường như ánh sáng và nhiệt độ xung quanh cũng bị lỗ đen cắn nuốt.

Lúc Triệu Khách nhìn chằm chằm lỗ đen, trong hoảng hốt lại thấy trong lỗ đen có một khuôn mặt giống hắn như đúc dần trở nên rõ ràng.

Nhưng trên khuôn mặt kia lại mang theo vẻ điên cuồng, bóng dáng kia thấy Triệu Khách như nhận được sự chỉ dẫn gì đó, giãy giụa muốn leo ra từ trong lỗ đen.

Ngay lúc này, không biết thiếu nữ bên cạnh lấy đâu ra một cây gậy.

Không biết dáng người mảnh mai kia lấy đâu ra sức lực, hung hăng đập vào trên bóng dáng này, bóng dáng lập tức phát ra một tiếng kêu rên đau khổ, lại rơi vào vực sâu tối tăm.

“Nơi này…”

Trong lòng Triệu Khách lạnh lẽo, hắn nhớ Vương Na từng nói bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hẳn.

Thậm chí lúc hắn thôn phệ sáu nhân cách, bọn họ cũng nói với hắn, không có bọn họ sẽ có càng nhiều Triệu Khách giãy giụa đi ra từ nơi sâu trong tiềm thức của hắn, hơn nữa không chỉ là sáu người, mà là mười người, hai mươi người, thậm chí là nhiều đến đếm không hết.

Đảm bảo Triệu Khách một ngày hai mươi bốn giờ không gián đoạn chuyển đổi, cũng không có cách nào khôi phục lại nhân cách chủ của hắn, cho đến khi hắn thật sự bị những nhân cách hỗn loạn này nuốt mất.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, Triệu Khách chưa hề sinh ra những nhân cách khác.

Thời gian lâu dần, Triệu Khách cũng cảm thấy có lẽ mình đã khỏi hẳn, thậm chí lão đầu tử cũng nói hắn thay đổi rất nhiều.

Cho đến lúc này, cuối cùng Triệu Khách đã hiểu rõ cũng không phải bệnh tình của hắn đã khôi phục, mà là có một nữ nhân đang thay hắn yên lặng đánh những nhân cách đáng chết này vào trong vực sâu.

“Đi thôi, đến chỗ này cho ngươi xem một món đồ tốt.”

Thiếu nữ tiện tay ném cây gậy xuống, mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt cong cong xinh đẹp như trăng non.

Dường như nàng căn bản không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Khách, mà là thân thiết lôi kéo Triệu Khách đi đến căn phòng bên cạnh.

Cửa phòng vô cùng bình thường, thiếu nữ thở sâu đưa tay muốn xoay tay nắm cửa phòng.

Nhưng lúc này bàn tay Triệu Khách đột nhiên túm lấy tay thiếu nữ.

“Hiện tại ta vẫn chưa muốn xem, có thể theo ta nghỉ ngơi một lúc không?” Ánh mắt Triệu Khách trong veo như gương, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt.

“Nhưng không phải ngươi không có thời gian sao?”

Thiếu nữ nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.

Nàng hiểu rõ mỗi một hành động của Triệu Khách, thậm chí rất rõ tình huống hiện tại của Triệu Khách.

Cho dù trong lòng Triệu Khách chỉ có một sợi dao động, nàng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.

Dường như lời nói của Triệu Khách cũng là điều mà nàng nghĩ ra được.

Nói một cách nghiêm khắc, nàng cũng là nhân cách thứ tám của Triệu Khách, một nhân cách hoàn toàn được tạo ra theo suy nghĩ của Triệu Khách, một người đè ép tâm ma sâu trong lòng Triệu Khách.

“Hít!”

Triệu Khách tham lam hít một hơi thật sâu vào trong phế phủ, hơi nhắm mắt lại nhìn về phía trần nhà đã không tồn tại trên đỉnh đầu.

Bình Luận (0)
Comment