Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2007 - Chương 2007 - Kinh Biến

Chương 2007 - Kinh biến
Chương 2007 - Kinh biến

Trong giây lát thân thể biến thành đỏ hồng, đồng thời bao trùm một tầng giáp xác kiên cố.

Cơ bắp trên cánh tay tăng lên một vòng, nắm đấm chưa tới, quyền áp kinh khủng đã như Thái Sơ áp đỉnh bao phủ tới.

Triệu Khách cảm thấy đỉnh đầu nóng lên, không khí xung quanh như bị nhóm lửa, nóng rực khiến người ta khó mà hô hấp.

Xích diễm nghĩ, một loại côn trùng tìm thấy trong không gian khủng bố, không chỉ có lực lượng cực lớn, lúc đi ra ngoài thành đàn bộc phát ra nhiệt năng đủ để đốt núi nấu biển.

Sau khi Cam Hoa hóa trùng, thân thể càng tản ra ngọn lửa đỏ xanh đan xen, uy năng vượt xa bản thân Xích diễm nghĩ.

Trong lúc hoảng hốt, Cam Hoa ra tay không chút giữ lại, căn bản không để ý đến sự sống chết của đám người Triệu Khách.

Đối mặt với một quyền Thái Sơn áp đỉnh, trên mặt nữ nhân lại xuất hiện vẻ giễu cợt, hai con dấu đồng thời xuất hiện trên tay nàng, hai dấu sát nhập, một mặt Thái Cực đồ bay lên từ dưới chân.

Âm dương ở giữa, đen công trắng thủ.

Theo bàn tay của nữ nhân, hắc quang quét qua trên người Cam Hoa, khiến thân thể Cam Hoa cứng đờ, không tự chủ được bay ra ngoài.

“Giết nàng!”

Những người còn lại đã ra tay ngay lúc Cam Hoa quát lên, việc này liên quan trọng đại, dù là với Tề Lượng, Gia Ngọc hay Vương Ma Tử.

Ở trong mắt Lạc Nữ và Đãng Trầm, đám người bọn họ không có ý nghĩa gì.

Nhưng ở trong mắt đám người Cam Hoa, những người này đều do hai vị đại nhân dặn dò bọn họ trông coi, liên quan đến cái mạng nhỏ của mình.

Cũng như Cam Hoa vừa ra tay đã không giữ lại chút nào, hơn nữa vừa nhanh vừa độc, không quan tâm sự sống chết của đám người Triệu Khách.

Có lẽ giết chết Triệu Khách thì chuyện này còn có chút đường lùi, dù sao không ai có thể nghĩ đến, có người tránh thoát tỉnh lại từ trong Mộng tẩm thuật của Đãng Trầm đại nhân, hơn nữa còn là hai người.

Nhưng nếu đám người Triệu Khách được cứu đi, dù chỉ cứu đi một người, bọn họ cũng đừng hòng có ngày tháng dễ chịu, tất cả đều phải xong đời.

Đối mặt với nhiều cao thủ đồng thời ra tay như vậy, đổi lại là người khác đã sớm chuồn mất.

Cho dù là cao thủ như Từ Vũ, Ninh Độc Khuyết, chắc chắn cũng sẽ né tránh mũi nhọn.

Lúc trước Từ Vũ cũng ăn thua thiệt ngầm trên tay nhóm người này, chứ đừng nói đến Ninh Độc Khuyết càng dứt khoát vứt bỏ củ khoai nóng bỏng tay này, để đám người Cam Hoa nhanh chóng rời đi.

Đối mặt với sự vây công của nhiều người như vậy, nụ cười ngọt ngào trên mặt nữ nhân càng rực rỡ hơn, lật câu thuần ấn trên tay lên, Thái Cực đồ dưới chân đảo ngược, ánh sáng trắng quét qua lại hấp thu công kích của tất cả mọi người, không để lại chút dấu vết nào.

Sau đó hắc mang quét tới khiến sắc mặt mọi người thay đổi, những năng lực mà bọn họ vừa đánh ra lại bị hắc mang đánh ngược trở về.

“Lui ra phía sau!”

Nhìn băng tinh bắn nhanh đến, Thiệu Băng hét chói tai dẫn người lùi lại, một đoàn người vô cùng chật vật né tránh sát chiêu của mình.

“Ngươi… Lộ Hạo?”

Triệu Khách nhìn Sở Hương Vân trước mặt, nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Đương nhiên, không phải ta còn ai tới cứu ngươi?”

Lộ Hạo ném một cái mị nhãn cho Triệu Khách, cho dù hiện tại thân thể của Triệu Khách ở trạng thái nửa cứng đờ, cũng không nhịn được rùng mình một cái, xác nhận tên này tuyệt đối là Lộ Hạo hàng thật giá thật.

“Để các ngươi dẫn theo tên Sở Hương Vân này chạy đi, cũng thuận tiện để ta chuyển đổi lại bất cứ lúc nào, nếu không tại sao ta phải để các ngươi dẫn theo hắn chạy đi, thời gian dài như vậy vì sao thân thể của ta còn tệ như vậy.”

Di hồn đại pháp của Lộ Hạo cũng không cường đại như vậy nhưng cũng rất dễ dùng, sau khi Lộ Hạo thoát khỏi Phù Vân thành, lập tức tìm tung tích của Triệu Khách.

Sau này gặp được Vương Ma Tử suýt dùng bản thân tế thiên, cũng may nàng là người đưa thư hệ linh hồn mới có thể gọi Vương Ma Tử tỉnh lại.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía hai con dấu trên tay Lộ Hạo, trong lòng khẽ động: “Ngươi vượt qua bao trắc trở rắc rối như vậy, là vì hai con dấu này!”

Lộ Hạo không trả lời Triệu Khách, nhưng ánh mắt đầy đắc ý đã cho Triệu Khách đáp án.

“Con tem hoàng kim!”

Cam Hoa cách đó không xa ngẩng đầu, con mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm hai con dấu trên tay Lộ Hạo, phát ra tiếng gào thét tức giận đến cực điểm.

Đôi mắt tam giác kia oán độc đáng sợ, ngay cả sợi râu cũng muốn kéo thẳng ra, có thể thấy lúc này cảm xúc trong lòng hắn ta như thế nào.

Vì con tem hoàng kim, hắn ta không tiếc cái giá phải trả điên cuồng thôn phệ những linh vận kia.

Vì con tem hoàng kim, hắn ta không thèm quan tâm nhiệm vụ mà Đãng Trầm đại nhân giao cho mình.

Vì con tem hoàng kim, chưa nói đến hắn ta tiêu hao hết điểm bưu điện, chỉ mười năm thọ mệnh đã là cái giá đắt không thể nghịch chuyển.

Trả giá nhiều như thế, hắn ta thu hoạch được cái gì?

Một đống đồ bỏ đi, chỉ thế thôi.

Lúc trong lòng Cam Hoa đã cắt đứt suy nghĩ này, Lộ Hạo cầm hai con ấn trong tay xuất hiện ở đây, tất nhiên trong lòng Cam Hoa sẽ có ngàn vạn con thảo nê mã lao nhanh qua.

“Đừng nói lời vô nghĩa, đi nhanh lên!”

Vương Ma Tử xông lại, hoàn toàn xé tan bọc cỏ bao bọc Triệu Khách.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi lừa ta!”

Bình Luận (0)
Comment