Lúc này chạy đi chỉ vì Vương Ma Tử đang gắng gượng giữ lại một hơi, dựa vào lực lượng cơ bắp cường đại chạy về phía trước, lúc chạy tất nhiên khó tránh khỏi việc khập khiễng.
“Tiếp theo các ngươi có cách gì?”
Triệu Khách khẽ dò hỏi bên tai Vương Ma Tử, hắn biết Lộ Hạo không thể chống đỡ quá lâu.
“Chống đỡ!”
Vương Ma Tử cắn chặt hàm răng nói, hắn ta không hiểu rõ tình huống cụ thể, chỉ biết đây là sự sắp xếp của Hồng bà bà nhưng cũng không thể chú ý đến mọi mặt.
Bọn họ chỉ có thể chống đỡ, cắn răng chống đỡ đến chết.
Chống đỡ được cũng là cá vượt long môn, không chống đỡ được cửa ải này vậy chỉ có một con đường chết.
Triệu Khách nở nụ cười khổ, cách này giống hệt với cách của hắn.
Âm Dương lệnh đã phát ra lâu như vậy nhưng không thấy Âm Dương lão nhân xuất hiện, trong lòng Triệu Khách nóng lòng như lửa đốt.
Trong lúc Triệu Khách đang vô cùng nóng nảy, trên bầu trời đột nhiên có một tiếng nổ lớn ầm ầm, một vết nứt màu đỏ thắm trực tiếp xé rách vòm trời như tận thế, bầu trời trực tiếp chia làm hai.
Cùng lúc đó, ngoại trừ hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử, trong sách tem của những người đưa thư nhanh chóng bị từng tin tức nhắc nhở chói tai lấp đầy.
“Đinh! Giải trừ quấy nhiễu không gian.”
“Đinh! Giải trừ quấy nhiễu không gian, trong lúc thanh tẩy…”
“Đinh! Phong tỏa ngọn nguồn quấy nhiễu không gian là Bạo Quân Tử, đền bù tồn thất khấu trừ từ trên người Bạo Quân Tử, thu hoạch được đền bù tổn thất phát xuống có thể rời khỏi thần bí chi địa.”
“Đinh! Người chưa hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt có thể lựa chọn hủy bỏ trừng phạt hoặc thu hoạch đền bù tổn thất, hai chọn một.”
“Đinh! Sau khi những người bị quấy nhiễu lần này trở về có thể đạt được Cổ Đồng hung chương, xin hãy tự thẩm tra kỹ càng hung chương.”
“Đinh! Xét thấy trong lần quấy nhiễu không gian này có kẻ thu lợi, sắp trừ đền bù tổn thất của những kẻ thu lợi trong danh sách…”
Tin tức liên tiếp gần như lấp đầy sách tem.
“Xảy ra chuyện gì??”
Một nhóm lớn tin tức lao ra từ trong sách tem khiến đám người Cam Hoa không khỏi trợn to mắt.
Mặc dù bọn họ còn không được tính là quân cờ, nhưng cuối cùng cũng biết được một số tin tức, trong hành động lần này có cả người đưa thư cao cấp hỗn loạn Bạo Quân Tử yểm hộ.
Hắn ta không cần ra tay, chỉ cần quấy nhiễu quy tắc của thần bí chi địa là được.
Đối với Bạo Quân Tử đây không phải việc gì có, chỉ cần gánh chịu một vài sự mạo hiểm là được.
Lúc này quấy nhiễu không gian đột nhiên biến mất, Bạo Quân Tử bị khóa chặt là thủ phạm trong lần quấy nhiễu không gian này, biến cố đột ngột xuất hiện đánh bọn họ không kịp trở tay.
Điều đau buồn hơn là, bọn họ nhận được càng nhiều tin tức hơn, ngoại trừ những nhắc nhở vừa rồi còn một đống lớn tin tức trừng phạt, trong chốc lát sắc mặt mỗi người như sương đánh vào quả cà.
“Ầm ầm!”
Lôi đình bao trùm vòm trời, chỉ là một tiếng sấm đã khiến khắp nơi rung động, vạn thanh tĩnh mịch.
Vương Ma Tử vốn đứng không vững, lần này ôm Triệu Khách ngã gục xuống, hai người lộn một vòng dưới bùn đất.
Triệu Khách nằm ở trong bùn đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bầu trời, chỉ thấy mây càng ngày càng nặng như muốn đè ép khắp nơi.
Một cơn gió lớn cuốn lên không chút lưu tình vù vù thổi đến, như bàn tay vô hình trong khoảnh khắc nhổ tận gốc mảng lớn cây cối.
Lôi đình màu đỏ thắm chợt hiện trong mây đen, giương nanh múa vuốt như cự long hồng hoang, kéo dài vạn dặm.
Không biết vì sao Triệu Khách nhìn lôi quang trước mặt, trong đầu lại nghĩ đến bút son trên tay Phán Quan trong chuyện thần thoại xưa.
Một sự lo lắng và sợ hãi mãnh liệt đánh thẳng vào linh hồn, khiến thân thể Triệu Khách không ngừng run rẩy.
Triệu Khách nhớ kỹ lần trước xuất hiện sự sợ hãi như vậy, là lúc mình bị Cơ Vô Tuế rút cột sống lúc sống sờ sờ.
Tội lỗi và trừng phạt như đã rơi xuống sự phán quyết dưới một tiếng sét này, lôi quang huyết hồng ngưng tụ không tan, che đậy ngôi sao, trấn áp khắp nơi.
Cuối cùng xé rách hư không, chia ra làm ba đạo sấm sét đánh xuống.
“Đừng nhìn!” Vương Ma Tử quát Triệu Khách, vùi đầu mình xuống đất.
Nhưng Triệu Khách lại làm như không nghe thấy, hai con ngươi chỉ nhìn chằm chằm lôi đình rơi xuống.
Hắn cảm thấy một mảnh màu đỏ trước mắt tràn ngập khí tức tử vong, đây như một sợi dây thừng khóa chặt cổ họng của hắn, muốn ghìm chết hắn.
Ngay cả thời gian cũng muốn dừng lại dưới lôi quang, lôi quang lóe lên một cái rồi biến mất, cuối cùng vẫn tán đi, chỉ có Triệu Khách không biết đã trôi qua bao lâu, cho đến khi khuôn mặt đã nghẹn đến tím bầm.
Cuối cùng Vương Ma Tử đã tỉnh táo lại, một tay quất vào mặt Triệu Khách: “Tỉnh!”
Cái tát nóng bỏng trên mặt khiến suy nghĩ của Triệu Khách thoát khỏi sự sợ hãi.
“A!”
Sau khi phát ra một tiếng kêu kỳ quái, Triệu Khách nằm trong đất đau đớn thở dốc từng hơi, có lẽ là vì thiếu dưỡng khí.
Triệu Khách chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, trong lỗ tai vang lên ong ong.
Cho đến khi Vương Ma Tử một lần nữa vác hắn lên vai, Triệu Khách mới phát hiện lấy được cuộc sống mới.
Nhưng so sánh với sự sợ hãi của Triệu Khách, Vương Ma Tử lại hưng phấn siết chặt nắm đấm của mình.
Hắn ta biết lôi đình vừa rồi đại diện cho cái gì, đó là trừng phạt, trừng phạt đến từ quy tắc.