Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2010 - Chương 2010 - Giở Trò Lưu Manh (2)

Chương 2010 - Giở trò lưu manh (2)
Chương 2010 - Giở trò lưu manh (2)

Người đưa thư cao cấp không nên nhúng tay vào thần bí chi địa, hoặc là không gian khủng bố.

Chỉ cần nhúng tay vào chắc chắn phải trả giá đắt, dù sao không ai cũng có thể trở thành loại khác lạ như Âm Dương lão nhân.

Huống chi, cho dù là Âm Dương lão nhân cũng không tùy tiện nhúng tay, sẽ chỉ thuận theo quy tắc đóng vai một nhân vật nhỏ không đáng chú ý.

Về phần đám người Hồng bà bà không kiêng nể gì cả phá vỡ thiên địa, đến trình độ gần như muốn hủy diệt thế giới nhỏ này, tuyệt đối đã vượt qua ranh giới quy tắc.

Chứ đừng nói đến còn làm nhiễu không gian, thật sự là tội thêm một bậc.

Chưa bàn đến đúng sai trong đó, cũng không đi bình luận ai đúng ai sai, trong quy tắc tất cả bọn họ đều vi phạm quy tắc, không phân biệt đúng sai.

Vì vậy ba đạo lôi đình màu đỏ vừa rồi đã rơi vào ba người Hồng bà bà, Đãng Trầm và Lạc Nữ.

Sau khi tiếng sấm hạ xuống đạo bia trấn áp ở trong gầm trời đã biến mất không thấy gì nữa, trụ chống trời do viên Kiến Mộc kia biến thành cũng đã hóa thành than cốc.

Về phần biển máu tuôn ra từ địa ngục hoàng tuyền, bây giờ dưới lôi quang đã biến thành cát đỏ trong suốt sáng long lanh.

Sau một tiếng sét này, toàn bộ thế giới lại khôi phục sự bình tình.

Vương Ma Tử không biết tình huống hiện tại là gì, nhưng trong đầu hắn ta vẫn nhớ kỹ phải nhanh chóng dẫn Triệu Khách đi, đừng quan tâm điều gì, ít nhất trốn đi trước lại nói.

Chờ tất cả gió êm sóng lặng lại đi ra không còn gì tốt hơn nữa.

Vương Ma Tử cõng Triệu Khách cố hết sức tăng tốc phi nước đại, nhưng chân hắn ta tàn tật còn đi trên loại đường núi gồ ghề nhấp nhô này, có nhanh cũng không nhanh đến nơi nào.

Triệu Khách chỉ cảm thấy cơn gió thổi vù vù qua trước mặt, không biết từ lúc nào khuẩn độc trên người lại tăng thêm một chút, trên cơ bản cổ đã không có cảm giác gì.

Trong đầu nhớ lại một đạo lôi đình màu đỏ thắm vừa rồi, thần uy như ngục, hung hãn không thể địch lại.

Cũng không biết ba đạo lôi đình này bổ xuống rốt cuộc là tình huống như thế nào, sư nương của hắn có thuận lợi thoát thân hay không.

Tâm tư Triệu Khách không tập trung suy nghĩ lung tung, một lúc lại muốn mắng to tên Âm Dương lão nhân này, đã lâu như vậy vì sao còn chưa đến.

Ngay lúc Triệu Khách thân thiết ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời Âm Dương lão nhân, Triệu Khách đột nhiên trợn mắt.

Một sợi hương thơm yếu ớt trộn lẫn mùi máu tươi ngai ngái tràn vào trong xoang mũi Triệu Khách.

“Hỏng bét!”

Hắn còn chưa kêu ra câu này, thân thể Vương Ma Tử khựng lại, lực quán tính cường đại suýt khiến Triệu Khách bay ra khỏi bả vai hắn ta.

Vương Ma Tử ngạc nhiên nhìn thiếu nữ trước mặt, sắc mặt xám ngoét, ngay cả đầu lưỡi cũng cứng ở trong miệng.

Hắn ta hoảng loạn đứng ở nơi đó, không dám có một hành động này như tận thế sắp đến.

Hắn ta buông lỏng bàn tay, ném mạnh Triệu Khách xuống đất.

Mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt quần áo của Vương Ma Tử, cho dù đối mặt với đám người ăn tươi nuốt sống như Cam Hoa, Thiệu Băng, Vương Ma Tử cũng chưa từng luống cuống như thế.

Nhưng lúc này Vương Ma Tử lại căng thẳng đến mức không nói nên lời.

Triệu Khách bị Vương Ma Tử vứt trên mặt đất, chật vật vặn vẹo thân thể của mình mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy thiếu nữ trước mặt.

Ngay lúc Triệu Khách thấy nữ nhân này, hắn lập tức hiểu ra vì sao Vương Ma Tử lại luống cuống như vậy, vì hắn cũng không tốt hơn là bao.

Lúc đầu khuôn mặt Lạc Nữ bị khăn lụa đỏ che đậy, lúc này lại biến mất không thấy, mái tóc dài đen nhánh theo hai bên gò má rủ trên vai.

Hàng mi lá liễu cong cong phối hợp với cái mũi xinh xắn, không kinh diễm lại tự nhiên kiên quyết.

Đôi môi đỏ hồng càng thêm oánh nhuận đáng yêu, khiến người ta có một loại xúc động muốn đi lên ngậm lấy.

Váy xếp nếp đỏ hồng lộ ra gót ngọc trắng nõn không dính bụi trần nhẹ giẫm lên đất đai bùn lầy, sắc mặt lạnh lùng đi từng bước một về phía hai người.

Đừng nói Vương Ma Tử, ngay cả Triệu Khách cũng hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Mặc kệ là ai đối mặt với người đưa thư cao cấp, áp lực trên người cũng không hề nhỏ.

Huống chi, trong mắt vị thiếu nữ trước mặt còn mang theo lửa giận, hiển nhiên đã không định cho hai người bọn họ một con đường sống.

Nhưng Triệu Khách nhạy bén phát hiện Lạc Nữ bị thương, hơn nữa thương tổn cũng không nhẹ, mùi mồ hôi trộn lẫn máu tươi trên người nàng đã đủ để chứng minh.

Chỉ có điều, dù có bị thương cũng không phải hai tên phế vật như bọn họ có thể so sánh.

Nếu là hắn trong thời kỳ toàn thịnh, cầm Đại Hạ đỉnh trong tay có lẽ còn có khả năng chạy trốn.

Về phần hiện tại, Triệu Khách đã không có suy nghĩ đó nữa.

“Hai người các ngươi chạy rất nhanh, không để ý đã để các ngươi chạy đến nơi đây.”

Lạc Nữ đi tới, không để ý Vương Ma Tử cứng đờ cả người, mà đưa mắt nhìn về phía Triệu Khách nằm dưới đất.

Lúc này trong đôi mắt trong suốt kia mang theo hận ý dày đặc, dường như đã chuyển hận ý với Hồng bà bà sang cho Triệu Khách.

Nàng đưa tay nhấc Triệu Khách lên khỏi mặt đất, bàn tay tinh tế không xương lướt dọc theo lồng ngực Triệu Khách lên trên, cho đến trên cổ Triệu Khách.

Bình Luận (0)
Comment