“Ngươi cảm thấy ta làm đầu của ngươi thành bầu rượu tốt hơn, hay làm thành chậu hoa thì tốt hơn đây.”
Lạc Nữ nhìn chằm chằm cái đầu trọc lốc của Triệu Khách, cảm thấy vẫn nên làm thành chậu hoa thì tốt hơn.
Triệu Khách hơi ngạc nhiên, hắn biết Lạc Nữ đã đổi ý, dự định vặn rơi đầu hắn cho hả giận.
Sau khi biết suy nghĩ của Lạc Nữ, Triệu Khách lại cảm thấy áp lực trên người nhỏ hơn rất nhiều.
Dù sao đều phải chết, ta dựa vào cái gì mặc cho ngươi xâm lược?
Ôm theo suy nghĩ như vậy, trong mắt Triệu Khách xuất hiện một tia sáng xảo trá, cười nói: “Đầu của ta khá tròn, làm chậu hoa và bầu rượu đều không tốt.”
Lạc Nữ như có điều suy nghĩ gật đầu, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn, móng tay đâm rách da thịt trên cổ họng Triệu Khách, chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể xé mở cổ họng Triệu Khách.
“Vậy ngươi nói làm thành cái gì thì tốt hơn?”
Triệu Khách hồn nhiên không cảm giác được da thịt trên cổ họng đang bị móng tay của Lạc Nữ đâm rách.
Đôi mắt gian xảo kia liếc nhìn từ trên xuống dưới thân thể Lạc Nữ một vòng, đôi mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm váy Lạc Nữ: “Nếu ngươi dùng, ta cảm thấy làm thành cái bô cũng không tệ.”
Đáp án kỳ lạ này phối hợp với ánh mắt bỉ ổi đến cực điểm của Triệu Khách, khiến Lạc Nữ ngây người ra một lúc ngắn ngủi.
Dường như nàng không ngờ Triệu Khách lại bỉ ổi vô sỉ như thế, đã phải chết còn dám giở trò lưu manh với mình.
Ngay nháy mắt Lạc Nữ ngây người, con mắt thần bí trước ngực Triệu Khách đột nhiên mở ra, nhãn cầu trống rỗng bộc phát ra ánh sáng lạnh tà dị, khiến hư không xung quanh vặn vẹo hình thành bóng tối như lỗ đen.
Mặc dù Lạc Nữ bị thương nhưng không có nghĩa nàng không hề có dự cảm với nguy hiểm, phát hiện điều không thích hợp trở tay quất vào bả vai Triệu Khách, dưới chân trượt đi, trong giây lát bóng dáng đã bay ra hơn mười mét.
Lại nhìn lên, phát hiện trên tay mình đã có thêm hai vết máu, tuy vết máu không đáng chú ý nhưng cũng khiến tinh thần Lạc Nữ giật mình.
Ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách đã không còn khinh thường như vừa rồi, đã biến thành vẻ lại còn có lực lượng để phản kích.
“Được, ta nhất định sẽ làm đầu ngươi thành cái bô, đưa cho Hồng bà bà để lão thái bà kia cất giấu cẩn thận.”
Lúc đang nói chuyện, bóng dáng Lạc Nữ lập tức trở nên mơ hồ trước mặt Triệu Khách.
Vừa rồi Triệu Khách bị Lạc Nữ đánh một phát vào bả vai cảm giác cả người cũng muốn rách nát, ngã trên mặt đất trơ mắt nhìn ngón tay lơ lửng không cố định trước mặt đã gần trong gang tấc, hắn không cam lòng nhắm mắt lại.
“Xin lỗi lão gia tử!”
Trong lòng Triệu Khách thở dài, giãy giụa đến nơi này, hắn cũng dùng hết sức lực.
Nhưng chỉ trong chốc lát nhắm mắt lại, cơn đau trong dự đoán cũng không buông xuống trên người hắn, Triệu Khách lại hoang mang mở mắt ra một khe hở nhỏ.
Chỉ thấy hắn và Vương Ma Tử đã đứng trên tảng đá lớn cách Lạc Nữ hơn trăm thước.
“Đinh linh đinh đinh linh!”
Trong lúc hoang mang lại nghe tiếng lục lạc bên tai càng ngày càng gần, một con lừa nện từng bước nhỏ đi ra từ sâu trong rừng cây.
Nhìn như rất xa lại cảm thấy rất gần, cảm giác rất gần nhưng nhìn như rất xa.
Trong lúc như xa như gần, chờ Triệu Khách lấy lại tinh thần, con lừa đã đứng trước mặt Triệu Khách và Vương Ma Tử.
Lão nhân cưỡi trên lưng lừa hé mở hai mắt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách: “Tới vừa đúng lúc!”
“Vừa đúng lúc??”
Triệu Khách nhìn Âm Dương lão nhân ngồi trên con lừa, khóe miệng giật giật, cười khổ nói: “Ngài không thể đến sớm chút sao? Đã hơn nửa canh giờ.”
Tính từ lúc hắn dựa vào một đấm đau đớn của Sato để lấy được Âm Dương lệnh, đến bây giờ đã là thời gian dài như vậy, Triệu Khách nói nửa canh giờ là còn ít.
Dường như Âm Dương lão nhân cũng không quan tâm giọng điệu oán giận của Triệu Khách, lắc đầu: “Vào sớm không có chuyện tốt.”
Âm Dương lão nhân nói xong lại chỉ lên bầu trời.
Triệu Khách thấy thế, trong lòng lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, không khỏi sinh ra một đoàn lửa giận.
Hóa ra lão gia hỏa này đã đến từ sớm chỉ không đi vào mà thôi, trốn ở bên ngoài xem trò hay sao?
Nhưng lời này của Âm Dương lão nhân không khỏi khiến suy nghĩ của Triệu Khách trở nên linh hoạt, trong một câu ngắn ngủi lại hàm chứa rất nhiều tin tức.
Sau khi Triệu Khách tập trung tiêu hóa một chút, đại khái hiểu ý Âm Dương lão nhân.
Nghĩ đến ba đạo tia chớp màu đỏ thắm vừa rồi, e rằng Âm Dương lão nhân đã sớm biết tia chớp sẽ rơi xuống nên không chịu đi vào.
Vậy vấn đề đã đến, sao hắn ta lại biết tia chớp sẽ rơi xuống?
Không cần đoán cũng biết, Triệu Khách không cảm thấy lão gia hỏa này sẽ có năng lực như vậy, hoặc phải nói có người nhắc nhở hắn ta?
Suy nghĩ của Triệu Khách đảo quanh, lúc đang tự hỏi có phải Âm Dương lão nhân đang nhắc nhở hắn điều gì đó hay không.
Khuôn mặt Lạc Nữ đen xì bước tới hai bước, đôi mắt nhìn chằm chằm Âm Dương lão nhân, ngón tay tinh tế không xương siết chặt thành nắm đấm lại chậm rãi mở ra.
Nàng mỉm cười, nhưng người mù lòa cũng có thể nhận ra nụ cười rất miễn cưỡng.
“Không gian, ngươi không đi du ngoạn khắp nơi, sao cũng xen vào trong chuyện này, chẳng lẽ lão thái bà kia đã đồng ý chỗ tốt cực lớn gì đó cho ngươi?”