Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2012 - Chương 2012 - Đũng Quần Quyết Định

Chương 2012 - Đũng quần quyết định
Chương 2012 - Đũng quần quyết định

Triệu Khách nghe vậy trong lòng không khỏi dấy lên sóng lớn tận trời, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Âm Dương lão nhân.

Hắn cũng không biết Âm Dương lão nhân lại là không gian trong số mười người đưa thư đứng đầu trong truyền thuyết.

Về điểm này lại không ai nói cho Triệu Khách biết, dù là vị sư nương kia của hắn hay Cơ Vô Tuế đều chưa từng nói cho hắn biết.

Vương Ma Tử đứng ngơ ngác ở đó như đầu gỗ, người không biết còn tưởng trên người hắn ta cũng trúng khuẩn độc.

Mặc dù Triệu Khách từng nói hắn quen một vị có thể gọi là cao thủ am hiểu năng lực không gian, lại chưa từng nói đó là Âm Dương lão nhân.

Triệu Khách cũng không để hắn ta thấy Âm Dương lệnh, cho dù thấy được cũng không để ở trong lòng, Âm Dương lệnh cũng không phải đồ vật hiếm có gì, nhưng không có mấy người có thể gọi được Âm Dương lão nhân.

Âm Dương lão nhân lại lắc đầu phủ nhận với Lạc Nữ: “Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta.”

“Không liên quan đến ngươi?”

Lạc Nữ cẩn thận cân nhắc lời của Âm Dương lão nhân, sau khi liên tục cân nhắc lại chỉ Triệu Khách: “Đã không liên quan đến ngươi vậy giao tiểu tử này cho ta, sau này coi như Lạc Nữ ta nợ ngươi một món nợ nhân tình thì thế nào.”

“Không được tốt lắm! Ngươi nằm mơ đi.”

Người nói chuyện là Vương Ma Tử, con hàng này thấy dường như Âm Dương lão nhân đứng về phía bọn họ, lá gan cũng lớn hơn chút.

Bàn về thực lực, không gian tuyệt đối có thể đứng top năm trong số mười người, hệ tự nhiên đối mặt với không gian không chiếm được chút lợi ích nào.

Nhưng câu nói tiếp theo của Âm Dương lão nhân lại khiến Vương Ma Tử suýt quỳ trên mặt đất.

Dường như Âm Dương lão nhân chưa từng thay đổi, dáng vẻ lười biếng, hai mắt khép hờ, vẫn từ chối đề nghị của Lạc Nữ.

“Thứ không liên quan đến ta cũng bao gồm bọn họ.”

Lúc nghe được câu này, Vương Ma Tử suýt cắn đứt đầu lưỡi của mình, Vương Ma Tử vừa kéo da hổ trang bức lại tỏ vẻ cầu xin nhìn Âm Dương lão nhân, kêu khóc: “Đại gia, ta là tôn tử ruột của ngài, ngài không thể làm vậy chứ!”

Đáng tiếc hắn ta kêu rên cũng tốt, cầu cứu cũng được, Âm Dương lão nhân không nói thêm nửa câu nào nữa, vẻ mặt như lão tăng nhập định khiến trong lòng Vương Ma Tử hô to hố cha.

So sánh với Vương Ma Tử, Triệu Khách bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời.

Trời trong xanh, mây trắng rực rỡ, không biết đám mây đen khiến người ta cảm thấy đè nén trước đó đã biến mất từ lúc nào.

“Ý của ngươi là… Ngươi mặc kệ bọn họ hả?”

Lạc Nữ cũng hơi không hiểu rốt cuộc lão gia hỏa này có ý gì, vặn hỏi Âm Dương lão nhân.

Lần này Âm Dương lão nhân dứt khoát chẳng muốn trả lời, vỗ vào mông con lừa, còn lừa đi hai ba bước đã đi đến sườn núi cách mấy trăm mét.

Vương Ma Tử há to mồm nhìn Âm Dương lão nhân, lại nhìn Triệu Khách, tức giận giậm chân.

Hắn ta quay đầu gào lên với Triệu Khách: “Không phải ngươi nói lão gia hỏa này là bằng hữu của ngươi sao??”

Triệu Khách trợn trắng mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm bắp đùi của mình lại nhìn bầu trời.

“Bình tĩnh!”

Thấy dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của Triệu Khách, Vương Ma Tử đưa tay gãi mái tóc đen bẩn thỉu của mình, cảm giác mình sắp phát điên.

Nếu trước đó Âm Dương lão nhân nói câu nào, Lạc Nữ còn phải cân nhắc một chút xem trong đó có ý gì khác hay không.

Hiện tại Âm Dương lão nhân đã mở đường, nếu Lạc Nữ còn vặn hỏi Âm Dương lão nhân nữa, đây chắc chắn là tên ngu ngốc nhất trên đời.

Trong chốc lát, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không che giấu được sự vui mừng.

Nếu Âm Dương lão nhân muốn ra tay bảo vệ Triệu Khách, nàng sẽ lập tức xoay người rời đi.

Trạng thái hiện tại của nàng không tốt, thậm chí rất tồi tệ, trừng phạt vi phạm quy tắc, cái giá phải trả là thứ mà người đưa thư bình thường không tưởng tượng ra được.

Nàng còn tính là tốt, Đãng Trầm thảm hại hơn, ngược lại cái giá phải trả của Hồng bà bà nhỏ bé gần như không thể thấy, đơn giản như một hạt mưa bụi không đáng nhắc đến.

Lúc này Đãng Trầm đang bị Hồng bà bà điên cuồng đuổi giết, nàng cũng nhân lúc Hồng bà bà không để ý đến nàng, quay người trốn đi.

Vốn nghĩ xử lý Triệu Khách rồi đi, cách thật xa vũng nước đục này, nếu Âm Dương lão nhân che chở Triệu Khách thì nàng không có bất kỳ lưu luyến gì.

Nếu không đợi Hồng bà bà rảnh tay, nàng thật sự có khả năng bị con mụ điên này lột một lớp da.

Nhưng bây giờ lại khác, Lạc Nữ nở nụ cười rực rỡ để lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Khách đi từng bước một về phía Triệu Khách.

Về phần Vương Ma Tử đang vò đầu, từ đầu đến cuối không được Lạc Nữ đặt vào trong mắt.

Nàng đi mỗi một bước rất chậm cũng không phải cố tình như thế, mà là thương thế của nàng đã nặng hơn, đi chậm rãi cũng vì đề phòng Âm Dương lão nhân đánh lén mình.

“Tới gần! Tới gần! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Vì sao Hồng bà bà còn chưa tới?” Trong lòng Vương Ma Tử loạn như ma.

Nhìn đôi chân ngọc không dính bụi trần của Lạc Nữ càng ngày càng gần, mỗi một bước đặt xuống đều khiến Vương Ma Tử cảm thấy nhịp tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Bình Luận (0)
Comment