Suy nghĩ trong lòng như một đoàn đay rối, ánh mắt oán niệm hung hăng nhìn chằm chằm Âm Dương lão nhân ở đằng xa, hận không thể giậm chân chửi một câu, ngươi không cứu người thì ngươi đến làm gì?
Điều này cũng không thể trách Vương Ma Tử, cũng như lúc cần gấp tiền để cứu mạng, vốn đã tuyệt vọng nhưng ngươi đột nhiên cho hắn ta một khoản tiền khiến hắn ta thấy được hy vọng.
Nhưng chờ đến khi hắn ta đầy hi vọng đến bệnh viện, mới biết được tiền đều là giả
Ngươi xem đi, trong lòng của hắn ta cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng cho hắn ta.
Nhìn vẻ mặt khủng hoảng lo lắng của Vương Ma Tử, Triệu Khách cũng mềm lòng, đáng tiếc thân thể của hắn không động đậy được, chỉ có thể mở miệng nói với Vương Ma Tử: “Ma Tử!”
“A!” Vương Ma Tử quay đầu nhìn về phía Triệu Khách.
Chỉ thấy Triệu Khách làm như không thấy Lạc Nữ chậm rãi đi tới, ngược lại ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
“Ngươi có nghe một câu thành ngữ không.”
Vốn tưởng Triệu Khách còn muốn nói lời cao xa khó lường gì đó, đợi nửa ngày chỉ nghe Triệu Khách nói một câu như vậy, Vương Ma Tử cảm giác mình tức giận muốn ngất, giận dữ nói: “Đi đại gia ngươi!”
Triệu Khách cũng không thèm để ý Vương Ma Tử, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nữ, cảm nhận được cảm giác nóng rực đã lâu không thấy ở trong bẹn đùi.
Lúc này ấn ký vốn đã ảm đạm kia trở nên nóng bỏng, sóng nhiệt mãnh liệt khiến Triệu Khách nhiệt huyết sôi trào, đũng quần không khỏi chống lên lều vải cao ngất.
Trên mặt Triệu Khách dần đỏ hồng, đôi mắt trở nên phấn khởi, khẽ nói: “Câu nói này gọi là đũng quần quyết định.”
“Cái gì?”
Vương Ma Tử nói xong, lại thấy cái bóng dưới đất nhanh chóng bị bóng đỏ bao trùm.
“Xé!”
Một tiếng không gian bị xé rách vang lên, Lạc Nữ hoảng sợ quay đầu lại, thấy một cái quan tài đỏ thẫm xông ra từ trong cái khe.
Có thể thấy trên quan tài đầy lít nha lít nhít vết rách, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu va chạm, theo đó cũng phải nát nứt.
“Quan tài đỏ thẫm!”
Quan tài đỏ thẫm khiến Lạc Nữ nghĩ đến điều gì đó, lông tơ cả người dựng đứng, hồn nhiên không để ý đến thương thế trên người, hoảng sợ nhảy dựng lên, chỉ sợ bị dính sự xui xẻo của chiếc quan tài này.
Trong truyền thuyết, không ai nói rõ được trong quan tài đỏ thẫm chôn ai, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, trong người đưa thư đã lưu truyền câu nói ai gặp phải quan tài đỏ thẫm người đó gặp xui xẻo.
Cho dù là mười người đưa thư đứng đầu, cũng cảm thấy quan tài đỏ thẫm vô cùng quỷ dị, là điềm báo không rõ.
Quan tài cắm đầu xô ra từ trong hư không như thiên quân như tảng đá lớn, đứng thẳng tắp ở trên mặt đất.
Lạc Nữ không khỏi tập trung nín thở, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm quan tài, đồng thời một đoạn mộc tâm Kiến Mộc cũng bị Lạc Nữ cầm trên tay.
“Cạch!”
Nắp quan tài mở ra một cái khe, ngay cả Âm Dương lão nhân cũng không khỏi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái quan tài đỏ thẫm này.
“Ông… Ầm!”
Theo nắp quan tài đập ầm ầm xuống mặt đất, mọi người tập trung nhìn lên, lại thấy chiếc quan tài trước mặt trống rỗng.
“Trống không!”
Lạc Nữ trợn to mắt, vẻ mặt rất đặc sắc, không biết là may mắn hay thất vọng, khóe miệng không khỏi nở nụ cười giễu cợt, hừ, một chiếc quan tài trống không, đây là muốn dọa ai.
Nhưng còn chưa chờ Lạc Nữ quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, một tấm lụa đỏ thổi qua trước mặt, một bàn tay trắng nõn đã đánh vào mặt Lạc Nữ!
“Két!”
Theo tiếng xương cốt vỡ vụn, khuôn mặt tinh xảo xuất sắc của Lạc Nữ nhanh chóng vặn vẹo, biến dạng, mắt, mũi, miệng trên khuôn mặt hoàn toàn bị đè ép thành một đoàn.
“Ba! Ba! Ba!”
Liên tiếp ba cái tát chuẩn xác không sai, không chút gián đoạn đánh vào trên mặt Lạc Nữ, khiến tròng mắt bên trái của Lạc Nữ cũng sắp bay ra từ trong hốc mắt.
Rõ ràng là một khuôn mặt ô mai ngọt ngào, lại bị một tát đánh thành miếng xỏ giày, hai hàm răng trắng nõn chỉnh tề dính nước bọt trộn lẫn với máu tươi bay ra khỏi miệng.
Sau khi đầu Lạc Nữ xoay tròn hai vòng một trăm tám mươi độ, thân thể như con quay bay ra ngoài, đụng ngang vào rừng cây bên cạnh.
“Ầm!”
Một tràng tiếng động to lớn, cũng không biết thân thể nũng nịu kia đụng gãy bao nhiêu gốc cổ thụ, cày nát bao nhiêu tảng đá, cuối cùng đập vào một tảng đá lớn hơn.
Thân thể tuột xuống để lại một vết máu đỏ tươi trên tảng đá.
“Ách!”
Miệng Vương Ma Tử há to như con cóc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái hố sâu trước mặt.
Trên chóp mũi có mấy giọt mồ hôi sáng lấp lánh, trong nháy mắt ngạc nhiên bắp thịt trên mặt cứng đờ, không nhúc nhích tí nào như khúc gỗ “dừng lại” trong phim điện ảnh, đứng im ở nơi đó.
Đây là Lạc Nữ, một trong mười người đứng đầu, dù hệ tự nhiên không tính là mạnh nhưng cũng là sự tồn tại chỉ động ngón tay là bóp chết bọn họ.
Bây giờ bị đánh bay ra như con quay, đừng nói từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe.
Nuốt một ngụm nước bọt đánh “ực”, lại không đủ xoa dịu cổ họng khô khốc của Vương Ma Tử, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu.
Nói thật, vừa rồi hắn ta không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy một tấm lụa đỏ bồng bềnh.
Lúc này mới nhớ đến muốn tận mắt thấy rốt cuộc chủ nhân lụa đỏ là thần thánh phương nào, nhưng chờ hắn ta đần độn ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu ngoại trừ từng đám mây trắng lại không thấy một bóng dáng nào.