“Chẳng lẽ là thần tiên??”
Trong lúc ngạc nhiên, Vương Ma Tử vô thức nhìn về phía Triệu Khách bên cạnh.
Vừa cúi đầu nhìn, Vương Ma Tử trợn mắt, căng thẳng đến mức tóc tai dựng đứng như một con nhím bị hoảng sợ, ngay cả hàm răng cũng không nhịn được va vào nhau lập cập.
Trước mắt là một vòng lụa màu đỏ chót, không biết đã hạ xuống bên cạnh mình từ lúc nào, hỉ khăn lụa đỏ che đậy nửa bên khuôn mặt.
Cái cằm mềm mại tự nhiên không có chút thịt thừa nào, vẻ đẹp tự nhiên mà thành, phối hợp với đôi môi đỏ đầy đặn có dáng tràn đầy mỹ cảm nữ nhân phương đông, chứ không phải mặt cái dùi do sức người tạo ra.
Cho dù không thấy thẳng mặt, trong đầu Vương Ma Tử cũng có thể tưởng tượng ra đây chắc chắn là một vị đại mỹ nhân.
Trường bào màu đỏ trên người trải ra xung quanh, nhưng ở trong mắt Vương Ma Tử tơ lụa đỏ chói trước mặt càng giống một đóa Bỉ ngạn hoa nở rộ ở U minh hoàng tuyền.
Vừa xinh đẹp vừa đại diện cho sự chết chóc và không rõ.
Triệu Khách lại yên tâm thoải mái nằm ở trong ngực nàng, trong chốc lát đầu Vương Ma Tử vang lên ong ong.
Bàn tay nữ nhân xinh đẹp thon dài nhưng lại nở nang trắng trẻo, ôn hòa lại mang ánh sáng châu ngọc.
Chỉ có điều, lúc móng tay đỏ tươi như lửa đặt ở trên cái đầu trọc lốc của Triệu Khách, Vương Ma Tử hoảng hốt như thấy cái tay này nhẹ nhàng xé mở da đầu Triệu Khách.
Cũng may lo lắng của Vương Ma Tử là dư thừa, sau khi bàn tay vuốt ve cái đầu trọc lốc của Triệu Khách, cái đầu vốn đã cạo sạch lập tức mọc ra sợi tóc đen nhánh rậm rạp.
“Về sau đừng cạo sạch đầu mình, ta không thích.”
Vương Ma Tử đứng bên cạnh cũng không dám động đậy, nghe giọng nói yếu ớt của nữ nhân, nhưng trong lời nói không hề che giấu sự quan tâm và yêu thương với Triệu Khách.
Đương nhiên, Vương Ma Tử còn nghe được ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ bên trong.
Triệu Khách vẫn nhếch miệng cười ngây ngô, nụ cười rực rỡ kia rất đắc ý.
Đây là lần đầu tiên Vương Ma Tử thấy Triệu Khách thoải mái như vậy.
Dường như phát hiện ánh mắt của Vương Ma Tử, Triệu Khách mở to mắt nhìn về phía Vương Ma Tử.
Trên khuôn mặt kia hồng hào, giới thiệu với Vương Ma Tử: “Lão bà của ta!”
Triệu Khách vênh váo đắc ý, đâu phải đang giới thiệu, đơn giản là đang khoe khoang.
Vương Ma Tử cẩn thận nhìn thoáng qua Cơ Vô Tuế, thấy vị này cũng không có ý phản đối Triệu Khách, không khỏi nhớ đến trước đó Lộ Hạo từng nói Triệu Khách có một lão bà.
Nhưng lời lẽ cũng rất mập mờ, hắn ta không suy nghĩ nhiều.
Không ngờ, tên này thật sự có lão bà?
Không đúng, có lão bà hay không chỉ là thứ yếu, vị này còn đánh cả Lạc Nữ cũng đâu phải loại tốt lành gì, thật sự hung hãn đến rối tinh rối mù.
Trong lúc nhất thời, Vương Ma Tử hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng đã hiểu gan chó của Triệu Khách lớn lên như thế nào, nếu đổi lại là mình có lão bà lợi hại như vậy, e rằng mình đi tiểu cũng hận không thể giơ một chân lên.
Sau khi Cơ Vô Tuế giúp Triệu Khách mọc lại tóc, bàn tay nhẹ vuốt qua khuôn mặt Triệu Khách.
Trong chốc lát, Triệu Khách cảm thấy cả người tê dại, khuẩn độc vốn bao trùm cả người nhanh chóng tiêu tan.
Không chỉ khuẩn độc nhanh chóng biến mất, ngay cả những cốt tủy, huyết dịch, năng lượng vốn đã bị những khuẩn độc hút đi cũng được trả lại theo những rễ cây này nhanh chóng co lại.
“Lực lượng thời gian!”
Đôi mắt Vương Ma Tử không mù, phân biệt rõ ràng sự khác biệt giữa loại bỏ và sinh trưởng nghịch hướng.
Hơn nữa lúc tiến vào thần bí chi địa, Triệu Khách từng nói hắn tìm được cao thủ am hiểu năng lực thời gian và không gian.
Cao thủ am hiểu năng lực hệ không gian, tất nhiên không cần phải nói đến, ngoại trừ là Âm Dương lão nhân trong mười người mạnh nhất, ai dám nói năng lực không gian của mình càng mạnh hơn?
Vậy thời gian…
Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn chằm chằm Triệu Khách lại nhìn sang vị nữ tử áo đỏ trước mặt.
Nếu không phải hắn ta biết thời gian trong mười người mạnh nhất là một nam nhân, e rằng cũng sẽ nghĩ vị trước mắt là thời gian sống ở Vĩnh Hằng tuyền trong truyền thuyết.
Cũng vì vậy nên mới khiến Vương Ma Tử nghĩ không ra, sao trên thế gian còn có nữ nhân hung hãn cường đại như thế.
Trong chốc lát vẻ mặt phức tạp đến cực điểm, hắn ta tưởng mình hiểu rõ Triệu Khách, dù thời gian ở chung cũng không tính quá dài.
Nhưng dựa vào giao tình giao mạng của hai người, hắn ta nhìn rõ ràng ưu điểm và khuyết điểm của Triệu Khách, hắn ta cũng hiểu hắn có năng lực lớn đến mức nào.
Nhưng đến tận lúc này Vương Ma Tử đột nhiên cảm thấy, trên người Triệu Khách vẫn duy trì một tầng thần bí khiến người ta không nhìn thấu.
Khuẩn độc bị thời gian nghịch chuyển, trong giây lát đã quay về trạng thái một hạt giống không đáng chú ý, bị móng tay đỏ tươi của Cơ Vô Tuế bắn ra từ trên khuôn mặt Triệu Khách, đã khiến khuẩn độc hoàn toàn tan thành mây khói.
“Hắc hắc hắc!”
Triệu Khách cũng không nói chuyện, lẳng lặng nằm trên người Cơ Vô Tuế, không cần nói lời đa tình gì, cứ cười ngây ngô là được.
Một đôi mắt thỉnh thoảng nháy mắt mấy cái với Cơ Vô Tuế, dường như có ý nhắc nhở Cơ Vô Tuế đừng quên vụ cá cược nho nhỏ giữa hai phu thê bọn họ.