Cơ Vô Tuế cũng rất nhạy bén nhận ra suy nghĩ của Triệu Khách, trên khuôn mặt lạnh băng hơi đỏ lên.
Nàng hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía khoảng rừng cây rối bời.
Trong chốc lát, đôi mắt như bảo thạch trở nên hung ác nham hiểm.
“Tạch tạch tạch két!”
Một tràng tiếng vặn vẹo xương cốt khiến người ta sợ hãi, trong bước chân tập tễnh, một đôi mắt màu ngọc bình xuất hiện từ trong rừng sâu, là Lạc Nữ.
Vốn là mỹ nhân nhi đáng yêu động lòng người, cao quý như tinh linh.
Lúc này lại như tiên tử rơi vào bùn đất từ trên cửu thiên, chật vật không chịu nổi, quần áo trên người đều bị xé rách khắp nơi đều là vết nứt.
Quan trọng nhất là, lúc vị mỹ nhân nhi như thiên sứ này rơi xuống là mặt đập xuống đất trước.
Khuôn mặt ô mai thật đẹp, sau khi biến dạng lại trở nên vô cùng thê thảm.
Ánh mắt vừa sợ vừa giận, sau khi đầy oán niệm đảo qua Triệu Khách và Cơ Vô Tuế, lại quay người muốn rời đi.
Nàng đã không rảnh quan tâm rốt cuộc nữ nhân hồng y này có lai lịch gì, nàng cũng không rảnh quan tâm cái mạng chó của tiểu tử Vương Cẩu Tử này.
Hiện tại, điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến là nhanh chóng rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Nữ nhân này khiến nàng cảm thấy hoảng sợ, Âm Dương lão nhân mặt không thay đổi đứng bên cạnh cành làm nàng thấy kiêng dè.
Nhưng suy nghĩ này chưa dứt, Lạc Nữ chợt phát hiện tốc độ thời gian trôi qua xung quanh đã bắt đầu chậm dần từ bao giờ, đồng thời càng ngày càng chậm.
Điều này khiến mỗi một động tác của nàng, thậm chí ông mi rung động cũng chậm chạp như pha quay chậm lại bị thả chậm gấp trăm lần.
“Lực lượng thời gian! Không có khả năng, ngươi không phải thời gian, rốt cuộc ngươi là ai!”
Tuy người đưa thư hệ thời gian rất thưa thớt nhưng cũng không có nghĩa là không có, nhưng Lạc Nữ là một trong mười người mạnh nhất, lực lượng của bản thân đã đủ để miễn dịch lực lượng thời gian.
Dù lúc này nàng bị trọng thương, cũng không phải một con tem hệ thời gian có thể vây khốn nàng.
Nhưng hiện tại mình không chỉ bị vây khốn, càng là nửa bước khó đi.
Trong ấn tượng của Lạc Nữ, chỉ có thời gian trong mười người mạnh nhất mới có lực lượng như vậy.
Lạc Nữ gào thét trong lòng, nhưng thứ trả lời nàng lại là móng tay lạnh băng cứng rắn của Cơ Vô Tuế.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Lạc Nữ, cảm giác lạnh lẽo bò lên theo xương sống lưng của nàng.
Theo tốc độ thời gian trước mặt không ngừng chậm lại, bóng dáng Cơ Vô Tuế ở trong tầm mắt của nàng đã trở nên mơ hồ, thứ có thể thấy là ngón tay không dính bụi trần kia đang nhẹ nhàng đi lên dọc theo cánh tay của mình.
Móng tay đỏ tươi có thể so sánh với lưỡi đao sắc bén nhất trên thế gian, cắt ngưu nhũ cũng nhẹ nhàng tự nhiên.
Nó mở ra một sợi đỏ sáng rõ trên da thịt oánh nhuận như son của Lạc Nữ, Lạc Nữ thét lên chói tai trong lòng, điên cuồng giãy giụa.
Nhưng thương thế của nàng quá nặng, chỉ với một điều quấy nhiễu không gian này, sự trừng phạt của quy tắc thật sự khiến nàng bị đại thương nguyên khí.
Hiện tại lại bị lực lượng thời gian cường đại trấn áp, ngay cả mộc tâm Kiến Mộc cũng không thể giúp nàng tránh thoát.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay bất cần đời kia di chuyển dọc theo da thịt của mình, cuối cùng nhẹ nhàng vẽ một cái ở trên xương sống lưng của mình.
Dưới lụa đỏ, đôi mắt Cơ Vô Tuế u ám hờ hững lại đột nhiên bắn ra một tia sáng, lực lượng thời gian trấn áp Lạc Nữ đột nhiên biến mất, đưa tay kéo một cái.
“Hít! A!”
Từ đầu tới đuôi, hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng Triệu Khách cảm thấy sau lưng không còn bắp đùi mềm mại, mà đã biến thành tảng đá lạnh băng.
Còn chưa chờ hắn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị tiếng kêu thảm thiết thê lương này đánh thức.
Máu tươi bắn tung tóe trong rừng cỏ, một bóng dáng huyết nhục mơ hồ xông ra từ trong rừng cây, mang theo tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng nhanh chóng trốn xa.
Cơ Vô Tuế cũng không ngăn cản, chỉ là trên tay lại nắm chặt một tấm da nữ nhân.
Lạc Nữ chạy trốn, trốn thê thảm, trốn chật vật.
E rằng sau khi nàng trở thành người đưa thư cao cấp, đây là lần thứ nhất tổn thương thê thảm như vậy.
Nhưng đúng là người cũng như tên, chỉ là Lạc Nữ đã biến thành…
Đừng nói đến quần áo, ngay cả bộ da cũng bị Cơ Vô Tuế sống sờ sờ lột xuống, chứ chưa nói đến bốn cái tát của Cơ Vô Tuế.
Chỉ đó điều dáng vẻ máu thịt be bét của nàng thật sự vô cùng thê thảm.
“Cho ngươi.”
Bóng dáng Cơ Vô Tuế tung bay trở lại bên cạnh Triệu Khách, vung tay ném bộ da nữ nhân hoàn mỹ kia cho Triệu Khách.
Triệu Khách ngạc nhiên nhìn da người trên tay, da người nằm trong tay còn có độ ấm, Triệu Khách nhếch mũi lên, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm cơ thể của Lạc Nữ.
Từ đầu đến chân bộ da này không hề có sơ sót, dù là tóc hay lông trên người gần như được giữ lại hoàn chỉnh không thiếu sót.
Vương Ma Tử đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào bộ da nữ nhân trên tay Triệu Khách, đôi mắt linh lợi đảo quanh.
Hắn ta là đại lão thô lỗ nhưng lúc này lại như hóa thân quỷ tinh tế, quan sát tỉ mỉ, không chịu bỏ qua bất kỳ một sơ hở nào.