Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2034 - Chương 2034 - Ta Cũng Không Có Tiền

Chương 2034 - Ta cũng không có tiền
Chương 2034 - Ta cũng không có tiền

Hắn rất sợ Tống Hằng sẽ vặn hỏi ngọn nguồn, đồng thời Triệu Khách cũng hạ quyết tâm triệt để giấu giếm tin tức của Hồng bà bà và lão đầu tử.

Cho dù làm vậy sẽ để lại sự tiếc nuối to lớn trong lòng Tống Hằng và La Thanh, nhưng chỉ có làm vậy mới có thể hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của hai người.

Trong chuyện xưa, sư nương đã qua đời hơn mười năm, lúc hắn dẫn theo một đội trợ thủ chạy tới đỉnh núi Côn Luân, Tống Hằng và La Thanh đã ngất xỉu trong huyệt động.

Về phần lão đầu tử, lúc hắn tìm tới sư phụ đã qua đời, thân thể bị tuyết lớn đóng băng.

Còn trí nhớ của Tống Hằng và La Thanh, Triệu Khách lấy lý do hai người quá đau lòng nên xuất hiện trí nhớ rối loạn.

Đương nhiên cách giải thích này có sơ hở, chỉ cần hai người cẩn thận đối chứng chắc chắn sẽ phát hiện Triệu Khách đang nói dối.

Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất mà Triệu Khách có thể nghĩ được, nếu hai người thật sự muốn trách tội hắn, Triệu Khách cũng không thể nói gì hơn.

Cũng may Tống Hằng không hỏi tới, trong lòng hắn ta cũng không có lo nghĩ.

Quay đầu nhìn cánh đồng tuyết mênh mông sau lưng, một đống chuyện mơ hồ rối loạn nên bị che đậy kỹ càng theo trận tuyết lớn này mới tốt.

Còn truy cứu nữa, chỉ thương tổn nặng nề.

Khố Nhĩ Ban dẫn đám người Triệu Khách đến một huyện thành là Ô Kháp, nơi này có xe đến thành phố A Đồ Thập.

Sau khi liên tục tạm biệt Khố Nhĩ Ban, Triệu Khách đưa Tống Hằng và La Thanh đến nhà ga, cũng dự định từ biệt hai người.

Tuy hiếm khi nào sư huynh đệ mới có cơ hội bình tĩnh ngồi cũng một chỗ, nhưng Triệu Khách vẫn quyết đoán từ chối tiếp tục đi với đám người Tống Hằng.

Sau lưng hắn còn có một đống lớn vấn đề, dù là Cơ Vô Tuế hay một đám người Heo mập, cùng với chuyến đi đến Quỷ thị vào tám ngày sau, đây đều là rắc rối.

Tiếp tục lằng nhằng với Tống Hằng và La Thanh sẽ chỉ hại bọn họ.

Thấy thái độ của Triệu Khách rất kiên quyết, Tống Hằng nhìn thoáng qua một đám người đừng đằng xa sau lưng Triệu Khách, gật đầu vỗ vai Triệu Khách nói: “Lão đầu tử để lại rất nhiều thứ, ta đã chia xong phần của ngươi, lúc ngươi cần có thể đến tìm ta.”

Đừng thấy những năm qua lão đầu tử ăn mặc rách nát, trông thì nhếch nhác, nhưng Triệu Khách cũng không rõ rốt cuộc lão đầu tử có bao nhiêu di sản.

Khoản tiền đền bù khi phá dỡ ở Lạc Dương gần như là sự tồn tại không có ý nghĩa trong đám di sản này.

Triệu Khách chỉ biết một vài bất động sản nhưng không biết nhiều hơn nữa, cộng thêm những dao kéo, một số cổ vật tranh chữ cổ quái kỳ lạ mà hắn ta cất giữ, có trời mới biết có giá trị bao nhiêu.

Nhưng Triệu Khách không dùng được những thứ này, một thân trù nghệ đã đủ.

“Cho La Thanh đi, ta không dùng được, đôi tay này đã đủ rồi.”

Triệu Khách nhếch miệng mỉm cười, lắc tay của mình, những vết dao đã không đáng chú ý trên ngón tay thon dài cũng là di sản lớn nhất mà lão đầu tử để lại cho hắn.

“Hắc hắc hắc.”

La Thanh vò đầu cười ngây ngô, bị Tống Hằng vỗ vào gáy.

“Đồ là Nhị sư huynh ngươi cho ngươi, nhưng phải chờ đến khi ngươi kết hôn mới có thể đưa cho ngươi, coi như là đồ cưới mà Nhị sư huynh ngươi đưa cho ngươi.”

“Đồ cưới?”

La Thanh vừa muốn cãi lại đã bị Tống Hằng kéo cổ áo lôi lên xe, Tống Hằng cũng không quay đầu lại vẫy tay, chờ sau khi hai người lên xe mới thấy La Thanh thò đầu ra: “Nhị sư huynh, Đại sư huynh nói muốn ngươi về nhà sớm!”

Nhìn xe khởi động, sau khi Triệu Khách nháy mắt mấy cái khiến hốc mắt ướt át dần khôi phục, thở sâu quay người đi về phía một đoàn người Cơ Vô Tuế.

Sau khi thấy Triệu Khách tiễn Tống Hằng và La Thanh đi, Camilleri mới dẫn Gia Ngọc bước tới, đưa một tấm danh thiếp kim loại khảm vàng cho Triệu Khách.

“Đây là số điện thoại của ta, chờ sau khi ngươi trở về từ Quỷ thị nhớ gọi cho ta, ta hy vọng đến lúc đó có thể tiến vào đoàn đội của ngươi, nếu ngươi cần…”

Camilleri nói rất trực tiếp, nàng cũng muốn rời đi, dù sao nàng còn có rất nhiều chuyện ở trong hiện thực.

Lần này nàng đã mất tích lâu như vậy, tin tưởng người đại diện và công ty đều loạn cả lên.

Cho nên nàng dự định phải đưa Gia Ngọc rời đi trước, về công ty xử lý tốt chuyện của nàng.

Triệu Khách gật đầu, Đại Dương Mã Camilleri này thật sự quá chói mắt ở trong hiện thực.

Ở trong thế giới internet phát triển này, một khi Camilleri bị người ta nhận ra, đám người Triệu Khách sẽ phải đối mặt với rất nhiều chó săn, sẽ liên quan đến rất nhiều rắc rối.

Cho nên Triệu Khách rất sảng khoái nhận lấy danh thiếp của Camilleri.

“Tỷ tỷ, tạm biệt!”

Gia Ngọc cẩn thận vẫy tay với Cơ Vô Tuế, chờ đến khi Cơ Vô Tuế quay đầu nhìn về phía nàng, nàng lại như một con thỏ nhỏ sợ hãi trốn sau lưng Camilleri.

“Cái đó… Lão đại, ta cũng muốn rời đi một lúc.”

Heo mập lại gần nói với Triệu Khách.

Triệu Khách biết Heo mập đang trốn Cơ Vô Tuế, dù sao tổ tông ở bên cạnh Heo mập cũng không dám thở mạnh, sợ sơ ý một chút sẽ chọc Cơ Vô Tuế không vui.

Đương nhiên, một mặt khác Heo mập cũng rất nhiều việc vặt cần xử lý.

Thấy thế, Triệu Khách gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment