Triệu Khách dùng hai tay che mặt, lau sạch nước mắt trên mặt.
Trận đánh nhau vừa rồi đã đánh thức La Thanh còn đang hôn mê ý thức mơ hồ.
Hắn ta ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn Triệu Khách nằm dưới đất, ý thức hoàn toàn chưa tỉnh táo lại, còn gãi đầu thật lâu mới híp mắt nói: “Nhị sư huynh, sư phụ đâu?”
Trong lòng Triệu Khách vốn đã nén giận, lạnh nhạt nhìn lên thấy tên này vẫn còn chưa tỉnh ngủ, giận không có chỗ phát tiết, giận dữ nói: “Sư phụ bị yêu quái bắt đi!!”
Đáng thương đầu óc La Thanh đã như bột nhão, nghe được câu này còn vô thức hỏi: “Là xà tinh hay là bọ cạp tinh?”
Khóe miệng Triệu Khách giật giật, ánh mắt lập tức trở nên hung ác nham hiểm đứng bật dậy từ dưới đất, nhanh chóng đi đến trước mặt La Thanh còn chưa tỉnh lại, vung nắm đấm đánh lên.
Sau khi đánh La Thanh một trận no đòn, Triệu Khách đi ra từ trong lều vải, băng tuyết rơi vào khuôn mặt Triệu Khách không khỏi khiến cả người cảm thấy thần thanh khí sảng.
Chút buồn bực trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.
Hắn quay đầu nhìn, thấy Tống Hằng ngồi bên cạnh chuồng ngựa, dựa vào chuồng ngựa che bớt gió tuyết ngơ ngác ngẩng đầu, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thấy thế, Triệu Khách thở dài đi lên trước không nói câu nào, lẳng lặng ngồi bên cạnh Tống Hằng.
Hắn cũng ngẩng đầu nhìn tuyết lớn như lông ngỗng giống Tống Hằng.
“Có thuốc không?”
Tống Hằng thấy Triệu Khách, giọng điệu rất bình tĩnh đòi thuốc lá từ chỗ Triệu Khách, nhưng Triệu Khách đã sớm cai thứ đồ chơi kia.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Khách chắp tay sau lưng lặng lẽ lấy ra tẩu thuốc, lung tung nhét thuốc lá sợi, lục lọi nửa ngày lại không tìm thấy bật lửa.
“Đần độn!!”
Nhìn dáng vẻ vụng về của Triệu Khách, sau khi Tống Hằng mắng một câu lại móc ra một cái bật lửa ném sang.
Triệu Khách nhận lấy cái bật lửa đốt thuốc lá sợi, sau khi hung hăng hút một hơi lại đưa tẩu thuốc cho Tống Hằng.
Nhìn tẩu thuốc trên tay, Tống Hằng không nhịn được hơi đau buồn: “Từ rất lâu trước kia lão đầu tử từng hút thứ đồ chơi này, khi đó các ngươi còn chưa…”
Triệu Khách không nói chuyện, Tống Hằng đặt tẩu thuốc ở bên miệng hút một hơi thật mạnh.
Không giống với vị thuần hậu của thuốc lá, Tống Hằng hút một hơi, hương vị cay độc hơi đắng khiến hắn ta không nhịn được ho khù khụ.
“Không phải hút như thế.”
Triệu Khách cướp lại tẩu thuốc, sau khi làm mẫu cho Tống Hằng lại trả cho Tống Hằng, nhưng lần này Tống Hằng chỉ cầm trên tay chứ không hút.
Lúc này, La Thanh đi ra từ trong lều vải, mặt mũi bầm dập, quai hàm bên trái phồng lên cao cao.
Sau khi nhìn thoáng qua Triệu Khách và Tống Hằng lại đi tới, ngồi xuống bên cạnh Triệu Khách.
Sau khi do dự, thấy Triệu Khách và Tống Hằng không nói lời nào chỉ ngẩng đầu nhìn tuyết, cuối cùng La Thanh không nhịn được: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta… Đói!”
Nói xong lời này, Triệu Khách quay sang lườm hắn ta, khinh bỉ nói: “Đói không biết tự đi tìm đồ ăn sao, ngu xuẩn.”
Đây là một vòng khinh bỉ hoàn mỹ, từ Tống Hằng đến Triệu Khách, từ Triệu Khách đến La Thanh.
Cho dù Triệu Khách có năng lực đánh ngã cả Tống Hằng và La Thanh, nhưng hắn vẫn yên lặng đứng đợi trên vị trí của vòng khinh bỉ này, ai bảo bọn họ là huynh đệ do một sư phụ nuôi lớn chứ.
Ba người ngẩng đầy nhìn tuyết đầy trời, cho đến khi La Thanh thật sự không nhịn được hắt hơi một cái.
Tuyết động trên chuồng ngựa rơi xuống rầm rầm, trong nháy mắt đã chôn vùi ba người.
Ba người thò đầu ra nhìn nhau, ngay cả bông tuyết cũng không che giấu được khuôn mặt sưng vù của ba người.
Thấy thế, cũng không biết là ai cười trước, ngay sau đó ba người không nhịn được đồng thời mở miệng cười ha hả.
Khố Nhĩ Ban trốn trong lều của mình đột nhiên bị giật mình, bị một tiếng cười to này cắt ngang mộng đẹp, không khỏi lau nước miếng, đôi mắt hung hăng lườm ra bên ngoài, mắng: “Ba tên ngu!”
Hôm sau trời vừa sáng, sau khi cả đám người ăn dê nướng nguyên con do Khố Nhĩ Ban chuẩn bị, nhân lúc tuyết ngừng xuất phát đến huyện thành gần nhất.
Khố Nhĩ Ban và ba huynh đệ Triệu Khách cưỡi ngựa đi ở phía trước, đám người Cơ Vô Tuế thì cách hơn hai mươi mét, chậm rãi cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Sở dĩ làm vậy cũng vì Triệu Khách không muốn để hai người La Thanh và Tống Hằng có quá nhiều liên quan với người đưa thư, lần này lại khiến Khố Nhĩ Ban thầm thở phào một hơi.
Nếu lần này phải đi cùng một đám người yêu ma quỷ quái như Cơ Vô Tuế, đoán chừng hắn ta chỉ hít thở cũng cảm thấy không thoải mái.
“Nói vậy, vị sư nương kia đã qua đời hơn mười năm.”
Sau khi Tống Hằng nghe Triệu Khách kể xong không khỏi thở dài, trong ấn tượng mơ hồ hắn ta từng gặp nàng.
Cũng vào đêm khuya băng tuyết ngập trời, mình bị phạt xào cát, lúc lạnh đến run rẩy lại thấy trên người ấm áp, quay đầu lại thấy một nữ nhân mặc sườn xám khoác áo choàng lên trên người mình.
Trong gió tuyết mờ mịt, Tống Hằng ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mặt mình.
Nhưng chờ sau khi hắn ta lấy lại tinh thần, nữ nhân đã không thấy tăm hơi.
Bây giờ nghe Triệu Khách kể lại tin tức nữ nhân đó đã qua đời từ hơn mười năm trước, trong lòng Tống Hằng trống rỗng.
Triệu Khách cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tống Hằng, sau khi thấy Tống Hằng không định hỏi nữa cũng không nhịn được thở phào một hơi.