Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2032 - Chương 2032 - Ba Tên Ngu

Chương 2032 - Ba tên ngu
Chương 2032 - Ba tên ngu

Ngược lại Tống Hằng và La Thanh lại mặc áo đi tuyết thật dày, cho nên Khố Nhĩ Ban không thấy kỳ quái vì hai bên đánh nhau.

Chờ đến khi hắn ta phát hiện chỉ có Triệu Khách đang đánh nhau, những người khác nên ăn thì ăn nên uống thì uống, hồn nhiên không có chút dáng vẻ muốn xen vào.

Khố Nhĩ Ban càng thêm bình tĩnh, trong lúc đó nhi tử còn đang nằm mơ, tiểu tử này mơ màng gọi tên Gia Ngọc khiến Khố Nhĩ Ban nở nụ cười.

Hán tử cưỡi ngựa như mình thích nữ hài tử cũng rất bình thường, tuổi nhỏ chút cũng không sao.

Bởi vì cái gọi là nào có thiếu niên không hoài xuân, cũng đừng khó quên thanh mai.

Bây giờ mình có thê tử và nhi tử, nhưng nếu ngẫu nhiên nhớ tới khi còn nhỏ cùng nuôi ngựa với nữ hài, cũng sẽ nở nụ cười thoải mái vui vẻ như vậy.

Đó là trí nhớ tốt đẹp nhất được chôn giấu sâu trong trí nhớ, cho dù không ở cạnh nhau nhưng tính trẻ con yêu thích mơ hồ lại chân thành tha thiết khó quên nhất.

Bên ngoài gió tuyết ầm ầm, tiếng đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, suy nghĩ của Khố Nhĩ Ban đã sớm bay theo gió tuyết, quay lại đoạn thời gian thanh mai trúc mã khi mình còn nhỏ.

“Đều tại ngươi!”

Trong tiếng gầm gừ tức giận, Tống Hằng áp sát vào Triệu Khách đưa tay đấm móc một cái, đập ầm ầm vào trên cằm Triệu Khách, khiến thân thể Triệu Khách mất thăng bằng lập tức ngã ra sau.

Nhưng cùng lúc Triệu Khách ngã xuống đất, một chân đá vào bụng dưới của Tống Hằng khiến khuôn mặt Tống Hằng nhăn nhỏ thành một đống.

Ngoài lều, Heo mập và Vương Ma Tử trốn ở bên ngoài lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhìn hai người đánh khó hòa giải, hai người này lại nhìn đến say sưa ngon lành, không hề lo lắng Triệu Khách sẽ xảy ra vấn đề gì.

Thậm chí Heo mập còn lén lút đánh cược với Vương Ma Tử, Triệu Khách chắc chắn sẽ thua, hơn nữa thua rất khó coi.

Vương Ma Tử suy nghĩ cũng không đánh cược với Heo mập, đã có suy nghĩ này vậy đánh cược không có ý nghĩa.

Không hề nghi ngờ, đánh nhau tuyệt đối là cách nhanh chóng nhất để người ta phát tiết lửa giận.

Từ lúc Triệu Khách bắt đầu đi vào lều vải đã không giải thích điều gì, Tống Hằng tức giận như một con sư tử không thèm nói đạo lý, nhào lên là đánh.

Nhưng đối với Triệu Khách lại là một sự an ủi rất lớn, ít nhất hắn biết Đại sư huynh không thật sự ghi hận hắn.

Nếu không bây giờ hai người nên lạnh băng ngồi mặt đối mặt, dù Triệu Khách có phải tự bào chữa cho mình không, Tống Hằng đều không để ý.

Cho đến khi Tống Hằng hờ hững tiễn hắn ra ngoài, từ đó bọn họ không còn là sư huynh đệ, mà là người đi qua đường mỗi người một ngả.

Cũng chỉ có người qua đường, Tống Hằng mới có thể che giấu lửa giận trong lòng mình.

Làm thế này trong lòng Tống Hằng cũng không thật sự oán hận Triệu Khách.

Hai người đang dùng nắm đấm để diễn tả phần tình nghĩa sư huynh đệ sâu nặng này, chẳng mấy chốc hai người đã lăn thành một đống ở trong lều vải.

Đôi mắt Tống Hằng đỏ bừng, nắm đấm không chút kiêng dè nện vào mặt Triệu Khách.

Một quyền đánh xuống khiến mũi Triệu Khách phát ra tiếng vang giòn, máu tươi lập tức dính đầy khuôn mặt Triệu Khách.

Tuy Triệu Khách bị đánh rất thảm nhưng những điều này chỉ là mặt ngoài, nói thật ra bên Tống Hằng càng nặng hơn, nhưng hắn ta đã tức đến phát điên hồn nhiên quên mất cơn đau dưới xương sườn của mình.

“Hắn chờ đợi ngươi, đợi ở núi Côn Luân bao lâu? Ngươi có biết mỗi ngày hắn đều đứng bên ngoài hang động, phải đứng nhìn tận mười tiếng không? Nếu không phải có ta và La Thanh kiên trì làm thay hắn, hắn sẽ cứ ngây ngốc đứng ở chỗ đó chờ ngươi đến, tên khốn nhà ngươi, ngươi chết ở nơi nào!”

So sánh với nắm đấm chưa trải qua mưa gió của Đại sư huynh, thứ thật sự khiến Triệu Khách đau nhói là từng tiếng gào thét tức giận.

Thậm chí hắn có thể tưởng tượng lão đầu tử đứng trong gió tuyết, yên lặng nhìn chằm chằm về phương xa, mong đợi hắn nhanh chóng trở lại như thế nào.

Cho đến khi lão đầu tử đã không thể chịu đựng nổi, trong lòng bất đắc dĩ như thế nào.

Nghĩ đến những thứ này, Triệu Khách chỉ hận nắm đấm của Tống Hằng mềm nhũn, không có chút sức lực nào, còn mềm hơn đám nữ tử trong Hồng Yên quán.

Triệu Khách yên lặng nhắm mắt lại, hy vọng Đại sư huynh có thể đánh đau hơn chút.

Nhưng sau sự chờ đợi dài dằng dặc, Triệu Khách mở mí mắt tím đen ra thấy Tống Hằng căm tức nhìn hắn, nước mắt rơi tí tách vào mặt Triệu Khách, nước mắt lạnh băng càng khiến Triệu Khách cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng Tống Hằng.

“Cút ngay!”

Hai tay ném mạnh Triệu Khách ra ngoài, Tống Hằng đầy bi phẫn lao ra khỏi lều vải, dường như chỉ có băng tuyết đầy trời mới có thể khiến con dã thú nóng nảy trong lòng hắn ta yên tĩnh lại.

Triệu Khách nằm trên chăn lông thật dày, ngay cả máu trên mặt cũng chẳng muốn lau.

Hắn biết Đại sư huynh không có việc gì, một trận đánh đập này đã để hắn ta phát tiết gần hết sự uất ức và lửa giận ở trong lòng.

Chỉ là trong lòng Tống Hằng thoải mái, trong lòng Triệu Khách lại rất khó chịu.

Ở trong đầu, hình ảnh lão đầu tử đứng một mình trong băng tuyết như hòn vọng phu thật lâu không thể tản đi.

Mỗi lần nhớ tới, trong lòng Triệu Khách đau khổ như kim đâm.

“Thật xin lỗi, lão đầu tử, ta đã cố hết sức!”

Bình Luận (0)
Comment