Triệu Khách nói rất nhỏ nhưng giọng điệu vô cùng kiên quyết.
“Ở trong mắt ta, vị trí chủ nhân Quỷ thị này càng giống một cái lồng giam, cũng không thích hợp với ta, hơn nữa ta cũng không am hiểu kinh doanh.”
Thật ra còn có một câu mà Triệu Khách chưa nói ra.
Lần này, rõ ràng bố trí của Hồng bà bà nhằm vào Đãng Trầm, hắn càng giống một món đồ bổ sung, có cũng được mà không có cũng không sao.
Cho dù không còn, hắn cũng không phải đối tượng mà Hồng bà bà chú ý nhất.
Triệu Khách không thích loại cảm giác làm quân cờ này, mặc dù hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Hơn nữa, cảm giác Hồng bà bà dùng lão đầu tử để áp chế hắn, khiến trong lòng Triệu Khách luôn cảm thấy rất tức giận.
Đãng Trầm, Lạc Nữ, còn có một hỗn loạn Bạo Quân Tử chưa từng xuất hiện, cùng một vị thần bí đến sau nhưng không tiến vào, lại trở thành cọng cỏ cuối cùng đè sập Đãng Trầm.
Mục đích của những người này cũng không phải Hồng bà bà, nói thẳng ra có quan hệ rất lớn với Quỷ thị.
Trong Quỷ thị này ẩn giấu quá nhiều bí mật rắc rối phức tạp.
Ở trong mắt Triệu Khách, Quỷ thị như một vòng xoáy nước lớn, tất cả người đưa thư đều lăn lộn ở trong vòng xoáy Quỷ thị này.
Sơ ý một chút sẽ có khả năng bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy, nếu bản thân chiếc thuyền không đủ cứng vậy sẽ thịt nát xương tan trong khoảnh khắc.
Hắn đã có khả năng thoát ra, chắc chắn sẽ không bị cuốn vào trong vòng xoáy này nữa.
Nếu có thể, trong lòng Triệu Khách có một suy nghĩ lớn hơn, đó là không khôi phục thân phận người đưa thư, theo Cơ Vô Tuế trốn vào quan tài đỏ thẫm.
Lúc rảnh rỗi qua lại trong không gian khủng bố như con thoi, đi thăm thú khắp nơi.
Dưới tình huống không có nhiệm vụ không gian, hắn không ngại dạo chơi trong không gian khủng bố một khoảng thời gian.
Gặp nhiều người hơn, nhiều câu chuyện hơn.
Đương nhiên, Triệu Khách không thể nói suy nghĩ này cho đám người Heo mập, ít nhất bây giờ không phải lúc.
Triệu Khách nói xong lời này, bầu không khí trong lều vải lập tức cứng đờ.
Heo mập, Vương Ma Tử, Camilleri, bao gồm cả Đại Đầu đều nhìn nhau, phản ứng của Triệu Khách hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
“Ngươi…”
Heo mập thấy thế còn muốn nói điều gì đó, lại bị Vương Ma Tử kéo mạnh một cái.
Giọng điệu của Triệu Khách rất kiên định, lúc này còn nói thêm nữa sẽ chỉ tạo ra hiệu quả ngược lại.
“Khụ khụ, không nói nữa, lần này chúng ta trở về từ cõi chết, mọi người nên chúc mừng một chút mới đúng.”
Vương Ma Tử thấy bầu không khí không tốt, mở miệng chuyển đề tài.
Heo mập thấy thế cũng gật đầu lia lịa: “Ta vừa tìm Khố Nhĩ Ban nghe ngóng, lão già kia ném chúng ta ở Kirghiz Kizilsu Tân Cương, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai xuất phát, chậm nhất đêm mai có thể đến huyện thành.”
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Âm Dương lão nhân.
Triệu Khách chỉ để hắn ta đưa bọn họ xuống núi, lúc đó vị trí của bọn họ lệch về phía Tân Cương, tất nhiên sẽ bị Âm Dương lão nhân trực tiếp ném vào Tân Cương.
Nếu thật sự có trách, chỉ có thể trách Triệu Khách không nói rõ vị trí, chẳng thể trách người bên ngoài.
“Ừm!”
Triệu Khách gật đầu không nói tiếp nữa, coi như hoàn toàn đẩy cuộc trò chuyện vào góc chết.
Chẳng mấy chốc, vẻ mặt Triệu Khách trở nên khó coi, chỉ nghe ngoài lều truyền đến tiếng mắng chửi gầm thét của Tống Hằng.
Sau khi Đại sư huynh bị đánh ngất ngủ say hơn bốn tiếng, cuối cùng đã tỉnh lại.
Triệu Khách đưa tay nhẹ nhàng xoa mũi, lau dầu mỡ trên tay, nhẹ nhàng đẩy Cơ Vô Tuế ra.
Điều này khiến Cơ Vô Tuế rất không vui, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm ra ngoài lều khiến Triệu Khách run rẩy, sợ Tống Hằng tiếp tục mắng nữa sẽ bị Cơ Vô Tuế làm thịt.
Lúc này không dám trì hoãn, hắn mỉm cười với Cơ Vô Tuế rồi vội vàng đi ra lều vải.
Vừa rời khỏi lều vải, nụ cười trên mặt Triệu Khách nhanh chóng biến mất, đôi mắt nhìn chằm chằm nhà bạt của Tống Hằng và La Thanh, trong gió tuyết vẻ mặt Triệu Khách lúc sáng lúc tối, mấy lần muốn đi lại dừng bước.
Hình như hắn còn đang bối rối, có phải tiếp tục đánh ngất Tống Hằng sẽ tốt hơn không.
Trong này có quá nhiều chuyện, Triệu Khách không có cách nào đi giải thích cho vị Đại sư huynh này.
Huống hồ bên trong còn liên quan đến người đưa thư, lại càng khó giải quyết hơn.
Triệu Khách tuyệt đối không muốn để hai người Tống Hằng và La Thanh có chút xíu liên quan nào với người đưa thư.
Tin tưởng Hồng bà bà có sự thống nhất cao độ với hắn trong vấn đề này.
Nhưng chung quy cũng không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy, Triệu Khách chắc chắn phải cho hai người một câu trả lời rõ ràng mới được.
Triệu Khách thở ra một hơi, cất bước đi vào lều vải của Tống Hằng, vừa đi vào đã thấy Tống Hằng như con sư tử nổi giận đến cực điểm, nhảy lên từ trong đệm chăn, nhào về phía Triệu Khách.
“Tên khốn, ta liều mạng với ngươi!”
“Phanh, cạch, phanh phanh…”
Ban đêm, Khố Nhĩ Ban nhắm hờ mắt, tay ôm súng săn, bên ngoài ngoại trừ tiếng gió tuyết cũng chỉ có tiếng đánh và tiếng va chạm kịch liệt.
Khố Nhĩ Ban thấy rất bình tĩnh với điều này, hắn ta nhận ra hai tên Tống Hằng và La Thanh này không phải là người cùng đường với đám người Triệu Khách.
Vì sao?
Đáp án rất đơn giản, vì một đoàn người Triệu Khách ngay cả tiểu nữ hài kia đều mặc rất mỏng manh.