Cùng lúc Hà Toàn Thuận đánh giá Triệu Khách, Triệu Khách cũng đang đánh giá hắn ta.
Thật bất ngờ, Chu lão hán âm tàn giảo hoạt ở trong không gian khủng bố lại là một người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi.
Sau khi hai người nhìn nhau, lập tức mỉm cười.
“Ha ha ha ha, Trần huynh, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.”
Hà Toàn Thuận cười rộ lên, hắn ta cười vô cùng vui vẻ, cũng rất đẹp trai, thoải mái đi lên trước ngồi trên cái ghế bên cạnh Triệu Khách.
“Còn tốt, còn tốt, so ra kém Chu huynh đệ làm ăn hưng thịnh.”
Triệu Khách khách sáo vẫy tay, rót một chén rượu cho Hà Toàn Thuận, dáng vẻ nhiệt tình của hai người, người không biết thật sự cho rằng đây là hảo huynh đệ nhiều năm không gặp.”
“Nhân viên phục vụ, lấy hóa đơn.” Vương Ma Tử tận dụng mọi thứ hô lên với nhân viên phục vụ.
Nghe thấy tính tiền, sáu nhân viên phục vụ lập tức tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng đưa hóa đơn đã chuẩn bị sẵn lên, nhưng không đưa cho Vương Ma Tử mà là đưa đến trước mặt Hà Toàn Thuận.
Về điềm này, Vương Ma Tử không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái với nhân viên phục vụ.
Quả nhiên có thể nhận ra bốn người bọn họ là quỷ nghèo, quyết đoán đưa hóa đơn đến trước mặt Hà Toàn Thuận ăn mặc tinh tế.
Hà Toàn Thuận không nhìn hóa đơn, tiện tay ném thẻ cho nhân viên phục vụ.
Tiền tài trong hiện thực hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì với người đưa thư, tác dụng duy nhất chỉ là sống thoải mái hơn chút ở trong hiện thực.
Sau khi tính tiền, sắc mặt giám đốc quán rượu lập tức như sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời rực rỡ sáng chói.
Sau khi biết đám người Triệu Khách cần nói chuyện, nhanh chóng rút tất cả nhân viên phục vụ đi, thuận tiện đóng kín cửa.
Sau khi xác nhận nhân viên phục vụ đều đã rời đi, nụ cười trên mặt Hà Toàn Thuận mới dần biến mất.
“Nói chút đi, ta rất tò mò, rốt cuộc sao ngươi lại biết Tạo hóa châu mà ta lấy được là giả!”
Tạo hóa châu là thật hay giả vẫn là một cây gai ở trong lòng Hà Toàn Thuận, mặc dù sách tem giám định đây thật sự là Tạo hóa châu nhưng tất cả năng lực đều ở trạng thái bị phong bế.
Dù Hà Toàn Thuận nghe ngóng tin tức như thế nào, thậm chí không tiếc giá cao treo giải tìm người giải quyết vấn đề ở Hồng Yên quán nhưng đến nay không có bất kỳ tin tức gì.
Sau khi Triệu Khách gọi điện vào lần trước, hắn ta đã nghi ngờ Tạo hóa châu là giả nhưng không có chứng cứ, hắn ta cũng không quyết định được.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Hà Toàn Thuận, Triệu Khách cầm Thạch Lưu tử trên bàn lên, nói: “Đương nhiên là giả, cái thật ở chỗ ta.”
Hà Toàn Thuận xiết chặt ngón tay, trầm giọng nói: “Ngươi muốn cái gì, điểm bưu điện? Tem?”
Triệu Khách lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Hà Toàn Thuận nhíu mày, chờ đợi câu nói tiếp theo của Triệu Khách.
“Dự định mượn ngươi ít tiền, tiền mặt, một trăm vạn là đủ, không cần nhiều.”
Một trăm vạn tiền mặt hoàn toàn là mưa bụi với Hà Toàn Thuận, hắn ta không nói hai lời đã lấy ra một tấm thẻ ở trong ví tiền ném lên bàn.
“Mật mã là sáu số tám, bên trong có năm trăm vạn, tiêu hết có thể tìm ta lấy bất cứ lúc nào.”
“Chỉ cần tiền mặt, để đồng đội của ngươi đưa đến, ta biết còn có ba người nữa, ta nhớ cách nhà hàng không xa có một ngân hàng, lấy một trăm vạn từ ngân hàng cũng không phải chuyện khó!”
Lấy khoản tiền vượt qua hạn mức nhất định từ ngân hàng phải hẹn trước, nhưng với người có tiền tiết kiệm ít nhất ngàn vạn như Hà Toàn Thuận, hắn ta chắc chắn là khách hàng Vip ở ngân hàng, cho dù rút trăm vạn tiền mặt cũng không khó khăn chút nào.
Về phần nhiều hơn, Triệu Khách cũng không biết.
Vì giảm bớt rắc rối, Triệu Khách chỉ cần một trăm vạn, một trăm vạn cũng đã đủ rồi.
Khóe miệng Hà Toàn Thuận giật giật mấy lần, lấy điện thoại gọi ra ngoài.
Mười phút sau, đồng đội của Hà Toàn Thuận cầm một vali sắt màu bạc đi vào phòng riêng, đặt vali ở trên bàn.
Triệu Khách không mở ra nghiệm thu, một trăm vạn không đáng để Hà Toàn Thuận giở trò gì.
Thấy Triệu Khách trực tiếp thu vali vào Không gian giới chỉ, Hà Toàn Thuận mới không nhịn được thúc giục: “Còn có yêu cầu gì không, nói nhanh đi.”
Triệu Khách lắc đầu: “Hết rồi!”
“Không có??”
Hà Toàn Thuận ngạc nhiên nhìn đồng bạn sau lưng, vẻ mặt lập tức quái dị.
Hắn ta thuê máy bay từ Thanh Hải, vứt lại việc kinh doanh mỗi ngày hơn ngàn vạn không làm, ba đồng bạn cũng vội vàng buông mọi chuyện gấp gáp trên tay xuống chạy tới đây như chó, chẳng lẽ chỉ vì việc một trăm vạn?
Sau khi ngạc nhiên, Hà Toàn Thuận không khỏi vặn hỏi: “Tiền cho ngươi, Tạo hóa châu đâu!”
“Tạo hóa châu? Trời ạ, một con tem bạch ngân, ngươi bỏ ra một trăm vạn đã muốn mua, có phải ngươi điên rồi không!”
Vẻ mặt Triệu Khách đầy khoa trương nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào Hà Toàn Thuận nói.
Hà Toàn Thuận lập tức nghẹn lời, một trăm vạn tiền mặt còn không bằng một con tem phổ thông, chứ đừng nói đến là tem bạch ngân.
Thấy đám người Triệu Khách muốn đi, Hà Toàn Thuận đột nhiên lấy lại tinh thần, nghiêng người ngăn ở trước mặt Triệu Khách.
Ánh mắt gian xảo trở nên hung hăng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Huynh đệ, ngươi lừa ta như vậy, không tốt nhỉ.”