Lời này vừa nói ra, cửa phòng bị đẩy ra đầy thô bạo, hai đồng đội khác của Hà Toàn Thuận lạnh lùng đi vào nhanh chóng chặn lại cửa sổ.
Triệu Khách thấy thế không khỏi bất đắc dĩ nhún vai: “Ta cũng muốn cho ngươi, nhưng bây giờ ta là một phế nhân, sách tem cũng bị mất, sao có thể cho ngươi.”
“Phế nhân?”
Ánh mắt đầy nghi ngờ của Hà Toàn Thuận đảo qua trên người Triệu Khách, đồng thời nhìn về phía Vương Ma Tử và Đại Đầu.
“Đừng nhìn, hai ta cũng là phế nhân.” Vương Ma Tử xua tay, vẻ bất đắc dĩ giống hệt Triệu Khách.
Thấy thế, Hà Toàn Thuận nhanh chóng lấy ra một nắm cát từ trong sách tem vẩy về phía Triệu Khách.
Trần thổ chi ảnh: Có thể nhìn trộm con tem trong sách tem của đối phương một lúc ngắn ngủi.
Sau khi vẩy hạt cát ra cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Hà Toàn Thuận thấy thế không khỏi nhíu mày, khuôn mặt đỏ bừng lại càng tức hổn hển.
“Ngươi trêu đùa ta!” Hắn ta hao hết trắc trở chạy tới lại là kết quả này, Hà Toàn Thuận lập tức cảm thấy mình tức giận đến nổ phổi.
“Không có, nói cho ngươi biết Tạo hóa châu trên tay ngươi là giả còn không đủ một trăm vạn?”
Triệu Khách tiếp tục giả vờ ngây ngốc.
Sắc mặt Hà Toàn Thuận lập tức biến thành màu gan heo, gật đầu: “Được được được, ngươi đòi tiền, ta cho ngươi tiền, ngoài ra ta có thể cho ngươi thêm thứ khác.”
Lúc đang nói chuyện, Hà Toàn Thuận đột nhiên giơ nắm đấm lên đánh vào đầu Triệu Khách, trong lòng đã hạ quyết tâm muốn để tên này biết cái gì gọi là tự tìm đường chết.
Nắm đấm nhanh chóng như điện, còn chưa chạm đến khuôn mặt Triệu Khách, thời gian đột nhiên dừng lại ngay thời khắc này.
Trong ánh mắt đầy sợ hãi của Hà Toàn Thuận và ba đồng đội khác, Triệu Khách nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng tinh, một tay ôm eo Cơ Vô Tuế, xua tay với Đại Đầu và Vương Ma Tử nói: “Ngơ ngác cái gì, đánh đi!”
Trong ánh mắt hoảng sợ của Hà Toàn Thuận và ba đồng đội, Triệu Khách sửa sang lại quần áo của mình, một đoàn người sải bước rời khỏi phòng.
Từ đầu đến đuôi, ba người cũng không có can đảm động đậy lấy một cái, bọn họ không thấy khuôn mặt nữ nhân, thậm chí còn không thấy nữ nhân ra tay như thế nào.
Điều duy nhất có thể xác định là, đó là một vị người đưa thư hệ thời gian, hơn nữa là người đưa thư hệ thời gian rất cường đại.
Cường đại đến mức, nếu muốn giết chết bọn họ, thậm chí bọn họ không có cơ hội may mắn chạy trốn, hoàn toàn là cường đại đến trình độ nghiền ép.
Cho đến khi bốn người Triệu Khách rời đi, ba người mới tỉnh táo lại từ trong sự hoảng sợ, vội vàng lao đến bên cạnh Hà Toàn Thuận quan sát, ba người không khỏi thở phào một hơi.
Hà Toàn Thuận bị đánh rất thảm, vốn vẻ ngoài được coi là suất khí anh tuấn, sau khi được Vương Ma Tử và Đại Đầu chiếu cố trọng điểm, khuôn mặt lại biến thành đầu heo.
Nhưng ngoại trừ cái đó ra, Hà Toàn Thuận cũng không có vết thương trí mạng gì.
“Lão đại, người đi rồi!”
Nghe thấy tiếng gọi của đồng đội, Hà Toàn Thuận đang ngất xỉu lập tức mở to mắt, mắt sưng bầm tím khiến ánh mắt của hắn ta cũng không mở ra hết.
“Đệt, rốt cuộc tên này muốn làm gì!”
Hà Toàn Thuận tức giận nện nắm đấm xuống sàn nhà, thật sự khinh người quá đáng.
Chẳng lẽ lừa gạt mình đến đây chỉ vì một trăm vạn tiền mặt sao??
Trong lòng Hà Toàn Thuận bi phẫn đan xen, cảm thấy nếu Triệu Khách nói mình đang thiếu tiền ở trong điện thoại, hắn ta cảm thấy bản thân sẽ trực tiếp chuyển khoản cho hắn, có cần phải lừa mình đến đây không?
Ăn chực cơm của hắn ta, cầm tiền của hắn ta, còn muốn đánh hắn ta!
Đúng là không có thiên lý, còn có vương pháp hay không, còn có công đạo hay không.
Thật ra suy nghĩ của Triệu Khách rất đơn giản, hắn thiếu tiền nhưng cướp bóc của người trong hiện thực cũng không phải một lựa chọn rất tốt.
Đặc biệt nơi lựa chọn ra tay còn là ở Tân Cương, không thể nghi ngờ là lựa chọn hậu họa vô tận.
Hơn nữa người bình thường không có nhiều tiền mặt như vậy, tiền trong ngân hàng lại có quá nhiều vấn đề.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui cướp tiền của người bình thường chắc chắn không dùng được, nhưng cướp tiền của người đưa thư thì không thành vấn đề.
Hà Toàn Thuận cũng không thể mất mặt đi báo cảnh sát chứ.
Tin tưởng, nếu Hà Toàn Thuận biết Triệu Khách gọi hắn ta đến chỉ vì cướp của hắn ta một khoản tiền, e rằng sẽ tức giận đến có lòng muốn chết.
Sau khi ngồi dưới đất ngẩn ngơ một chút, Hà Toàn Thuận dùng dao găm cắt mí mắt đang sưng vù để máu tụ chảy ra, nhanh chóng tiêu sưng.
“Lão đại, nếu không… Chúng ta trở về đi.”
Sau khi đồng bạn đứng bên cạnh do dự một chút, mở miệng nói với Hà Toàn Thuận.
Người đưa thư hệ thời gian, bản thân năng lực đã là đỉnh phong, nhưng con tem hệ thời gian thật sự hiếm có đến đáng thương, dùng lông phượng sừng lân để hình dung cũng không đủ, gom góp một bộ cũng khó như lên trời.
Cho nên người đưa thư hệ thời gian hoặc không xuất hiện, đã xuất hiện hoàn toàn là sự tồn tại nghiền ép toàn trường, có lẽ mấy người bọn họ còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng.
“Đúng vậy, đúng vậy, coi như đi dạo không cẩn thận té ngã là được.”