Chờ sau khi một đoàn người Triệu Khách đi xa, nhân viên cửa hàng nhìn tiền mặt thật dày trên tay, trong hâm mộ lại mỉa mai nói nhỏ: “Thôi đi, dáng vẻ dễ nhìn thì ghê lắm à, không phải cũng bám lấy người giàu sao.”
“Đúng đấy, vừa nhìn đã là tướng phá của, nam nhân này cũng là đồ ngu, bị nữ nhân này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, có lẽ nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu nổi bị đốt như thế.”
Tiếng bàn tán của mấy nhân viên bán hàng sao có thể giấu được đám người Triệu Khách, nhưng Triệu Khách lại rất hưởng thụ.
Hắn bĩu môi một cái với Vương Ma Tử, vẻ mặt kia như đang nói: “Thấy không, ta cũng không phải tên ăn bám.”
Đối mặt với dáng vẻ không biết xấu hổ của Triệu Khách, Vương Ma Tử không nhịn được quay sang hỏi Đại Đầu: “Ngươi biết cơm gì ngon nhất không?”
Đại Đầu lắc đầu, lại thấy Vương Ma Tử đưa tay chỉ Triệu Khách nói: “Cơm chùa!”
Sau khi tìm một chỗ nhét túi lớn túi nhỏ vào trong Không gian giới chỉ, đám người Triệu Khách mới rời khỏi cửa hàng.
Một chiếc Mercedes Benz đỗ ở ven đường, sau khi cửa xe mở ra đám người Triệu Khách không nhịn được nhìn nhau, lại là Hà Toàn Thuận.
“A, ngươi lại đến đòi đánh?” Vương Ma Tử rất ngạc nhiên, nếu đổi lại là mình e rằng đã sớm bỏ chạy không còn hình bóng, tên này còn tiếp tục tự đưa tới cửa, không phải đang tìm chết sao?
Nhưng Hà Toàn Thuận liên tục xua tay, cẩn thận liếc nhìn Cơ Vô Tuế bên cạnh, sau khi thấy Cơ Vô Tuế mặc một bộ váy đỏ, vẻ kinh diễm thoáng qua trong mắt nhưng rất biết điều nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Đây là xe chuẩn bị cho đám Trần huynh, nếu cần phi cơ đã sẵn sàng có thể đến thẳng Thanh Hải, nếu không muốn đi Thanh Hải thì ta có một làng du lịch ở Tam Á, có thể để Trần huynh ở lại.”
Nói xong, Hà Toàn Thuận lại cẩn thận lấy ra một cái hộp xinh đẹp từ trong túi.
Sau khi cẩn thận mở cái hộp ra, bên trong hộp lại là một sợi dây chuyền trân châu.
Nhưng điều khác biệt là, mỗi một viên trân châu trên sợi dây chuyền đều có kích cỡ không khác bao nhiêu, mượt mà không tỳ vết.
Nếu chỉ là như thế còn chưa đủ để lộ ra giá trị của sợi dây chuyền này, thứ thật sự khiến người ta sợ hãi than thở là mỗi một viên trân châu đều có màu vỏ quýt, trên viên trân châu thể hiện ra vẻ lộng lẫy như gốm sứ và đường vân như lửa.
“Đây là một chuỗi dây chuyền Mỹ Nhạc châu, mỗi một viên đều có giá trị liên thành, là chí bảo trấn trạch gia truyền trăm năm của châu báu Hanh thị ta, nhưng ta nghĩ trên thế giới này cũng chỉ có nữ tử xinh đẹp như đại nhân mới xứng với sợi dây chuyền trân châu này!”
Mỹ Nhạc châu tục xưng Long châu đi ra từ trong cơ thể ốc biển, hiện tại không thể nuôi dưỡng nhân tạo.
Triệu Khách không rõ giá cả, nhưng Triệu Khách nhớ kỹ lão đầu tử đã từng dẫn hắn đến một buổi đấu giá ở nước Mỹ thấy một viên, lúc đó giá tiền bán đấu giá là ba vạn đô la mỹ.
Phải biết rằng đây là việc mười năm trước, mỗi một viên trân châu trên sợi dây chuyền này càng mượt mà hơn lúc bán đấu giá, ngay cả kích cỡ cũng nhất trí.
Nguyên một sợi dây chuyền, chưa nói đến giá trị, e rằng cũng là trân bảo đặc biệt trên thế gian.
Đối với đồ đã đưa đến cửa, đương nhiên Triệu Khách sẽ không bỏ qua, không chút khách sáo nhận lấy sợi dây chuyền.
Hắn cũng không nhìn đoàn người Hà Toàn Thuận lấy một cái, trực tiếp ngồi lên Mercedes.
Hà Toàn Thuận cũng chỉ nghe được ba chữ của Triệu Khách: “Đến Tam Á!”
Trên mặt sắp xếp của Hà Toàn Thuận lại khiến người ta không tìm ra sai lầm, dù là máy bay tư nhân hào hoa hay là sự sắp xếp và điểm dừng chân sau khi hạ cánh, hoàn toàn là muốn đốt tiền như thế nào thì làm như thế.
Ngay cả trong mấy ngày đến Tam Á, Triệu Khách đã sớm tiêu sạch một trăm vạn lấy được từ trên tay Hà Toàn Thuận.
Trước khi Triệu Khách tiêu sạch, Hà Toàn Thuận lại đưa một ngàn vạn tiền mặt đến.
Lúc đưa tiền đến, nghe giọng điệu của quản gia, dường như chỉ cần Triệu Khách bằng lòng thì có thể sử dụng tất cả tài nguyên của châu báu Hanh thị.
Hà Toàn Thuận đã làm đến trình độ này, chỉ sợ người khác không biết tên này là một tên phá của.
“Vẫn chưa từ bỏ ý định sao!”
Triệu Khách mặc quần áo bãi biển, hai tay để trần đứng trên ban công lầu hai nói với Vương Ma Tử.
Nhưng lúc nói chuyện, đôi mắt Triệu Khách vẫn nhìn chằm chằm vào Cơ Vô Tuế đang phơi nắng dưới lầu.
Cởi ra bộ váy đỏ hoa lệ, Cơ Vô Tuế đã thay sang một bộ váy dài thuần trắng, chuỗi dây chuyền trân châu màu vỏ quýt trên cổ Cơ Vô Tuế đúng là ông trời tác hợp cho.
Một giây trước cao quý lạnh băng, một giây sau ôn nhuận như ngọc.
Dáng người của Cơ Vô Tuế cũng là người mẫu trời sinh, mặc quần áo phong cách nào vậy nàng sẽ có phong cách đó.
Triệu Khách nhìn chằm chằm cặp đùi mượt mà thon dài của Cơ Vô Tuế, trong đầu đã bắt đầu nghĩ đến nếu cho nàng mặc nội y tình thú, có phải cũng là hình ảnh cuồng dã như yêu ép khô hắn hay không.
“Xẹt!”
Nghĩ tới đây, Triệu Khách vô dụng lau nước bọt trên khóe miệng.
“Chưa từ bỏ ý định? Hà Toàn Thuận? Hạt châu gì đó kia thật sự quan trọng như vậy sao?”
Vương Ma Tử ngồi trên ghế sofa, ôm một túi đồ ăn vặt ăn say sưa ngon lành.