Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2042 - Chương 2042 - Đều Là Người Đáng Thương (2)

Chương 2042 - Đều là người đáng thương (2)
Chương 2042 - Đều là người đáng thương (2)

Cho dù mệt mỏi đến đâu, biết rõ Triệu Khách tìm hắn ta cũng cố gắng nghiêm túc giữ vững tinh thần.

“Vừa trở về?”

Triệu Khách rót một chén rượu cho Hà Toàn Thuận.

Hà Toàn Thuận gật đầu, sau khi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, vẻ mệt mỏi trên mặt càng rõ ràng hơn.

“Không may mắn, không hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến lần này, điểm bưu điện của nhiệm vụ chi nhánh lại ít đến đáng thương.”

Hà Toàn Thuận cằn nhằn với Triệu Khách lần này gặp phải đồng đội heo trong không gian khủng bố, lại còn trải qua một câu chuyện bẩn thỉu.

Trên thực tế, hiếm khi nào mới có cơ hội cằn nhằn như thế này, thường không có người nào kêu ca kể khổ với người đưa thư khác ngoại trừ đồng đội, trong lúc vô tình sẽ lộ ra một số tin tức quan trọng.

Nhưng không thể cằn nhằn với người đưa thư, vậy càng không được nói với người bình thường, không có thằng ngốc nào cằn nhằn những vấn đề này với thân bằng hảo hữu của mình.

Nếu có, chỉ có thể nói người này sắp phải chết, hơn nữa bị mình giết chết.

Loại phế nhân như Triệu Khách thật sự có quá ít trong hiện thực, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến phần lớn người đưa thư càng chạy càng xa trên con đường biến thái.

Dù sao mình đứng ở trong bóng đêm, lại không cách nào chạm đến ánh nắng.

Kết quả cuối cùng biến thành một bộ phận của bóng tối, đây là sự thật không thể thay đổi.

Cho dù là tên Tề Lượng này, cuối cùng hiện thực cũng khiến hắn ta cúi đầu.

Dường như Hà Toàn Thuận đã quên mất việc Tạo hóa châu, uống rượu kể lể với Triệu Khách về những trải nghiệm khiến hắn ta thấy buồn nôn ở trong không gian khủng bố này.

Phản bội, nghi ngờ, giết hại, tham lam, cướp bóc, những mặt tối này mới là vai chính trong không gian khủng bố, dám người Vương Ma Tử cũng tràn đầy cảm xúc.

Sau khi nói ra hết tất cả những vấn đề kìm nén trong lòng, vẻ mặt của Hà Toàn Thuận trở nên thoải mái hơn nhiều.

Không đợi Triệu Khách đặt câu hỏi, hắn ta đã mệt mỏi nằm trên ghế ngủ thiếp đi, nhìn dáng vẻ đã thật sự mệt mỏi, nằm trên ghế ngáy o o.

“Được, xem ra hôm nay ngươi cũng không hỏi được cái gì.”

Vương Ma Tử nhún vai trêu chọc Triệu Khách.

Triệu Khách chậm rãi uống hết chén rượu trên tay, lại cười rộ lên: “Đều là người đánh thương, ai có thể tốt hơn ai chứ, nhưng ta lại thấy thích tên này hơn.”

Triệu Khách nói xong chuẩn bị đi lên lầu.

Vương Ma Tử thấy thế vặn hỏi: “Ôi, hắn thì sao? Phải làm sao với tên này, hay là mang đến phòng khách bên cạnh, chờ hắn tỉnh ngủ lại nói…”

Triệu Khách đứng trên bậc thang cúi đầu nhìn, thấy ánh mắt khát vọng của Phan Tam, lại vẫy tay với Vương Ma Tử nói: “Ném ra, lão bà của ta không thích có người lạ trong nhà.”

Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất.

Chờ hôm sau trời vừa sáng, Hà Toàn Thuận tỉnh lại mới phát hiện mình ngủ trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, sau khi ngạc nhiên một lúc tức hổn hển bò dậy từ dưới đất.

Hắn ta dẫn theo Phan Tam rời đi, vừa đi vừa mắng: “Ăn của ta, ở của ta, ngay cả tiền cũng tiêu của ta, lại còn ném ta nằm ở trên bãi cỏ, còn có thiên lý hay không…”

Hà Toàn Thuận rời đi, cũng không vặn hỏi Triệu Khách bất kỳ vấn đề gì liên quan đến Tạo hóa châu.

Nhưng hai người ngầm hiểu với nhau, Triệu Khách đã không giết hắn ta có nghĩa đã muốn đồng ý với hắn ta, chỉ là đang chờ đợi hắn ta nói kỹ càng bí mật Tạo hóa châu cho hắn biết mà thôi.

Tin tưởng, chỉ trong mấy ngày tới, Triệu Khách đoán chừng hắn ta sẽ đến nhà tiếp.

Đến lúc đó, Triệu Khách mới có thể quyết định rốt cuộc có giúp chuyện này hay không.

Nằm bên mép bể bơi, ánh mắt trời chiếu xuống người Triệu Khách, khiến Triệu Khách cảm thấy cả người đều trở nên lười biếng.

Cơn gió ấm áp xen lẫn mùi tanh của biển khiến Triệu Khách không nhịn được duỗi người, hai tay ôm đầu nằm trên ghế, cảm thấy vào mùa đông có thể nằm hưởng thụ mùa hạ ở Tam Á cũng là một lựa chọn rất tốt.

Thật ra nói đến cũng buồn cười, hắn và Hà Toàn Thuận cũng được coi là người quen cũ, cho dù không tính là bằng hữu nhưng cũng không tính là kẻ địch gì.

Nhưng lần này hắn thật sự không có tiền, mới có thể nhớ đến Hà Toàn Thuận.

Thật ra hắn còn quen biết một vị phú nhị đại có tiền khác, Liêu Thu.

Cũng không biết hiện tại tên này thế nào, nhưng xét thấy Liêu Thu là người bình thường, Triệu Khách vẫn không có ý định tiếp xúc quá nhiều với hắn ta.

Đây cũng là lý do vì sao Triệu Khách nghĩ đến Hà Toàn Thuận, chứ không phải là Liêu Thu.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, mỗi lần ngồi lên Mercedes của hắn ta, Triệu Khách luôn cảm thấy Liêu Thu không phải một phú nhị đại, mà là một lão tài xế trên Vu sơn.

“Cũng không biết gần đây đại ca thế nào.”

Nhớ đến Liêu Thu, Triệu Khách lại nghĩ đến đại ca Lôi Khoa của mình.

Ngoại trừ lần trước dùng ám hiệu liên hệ, Triệu Khách đã không nhận được tin tức của Lôi Khoa nữa, không biết rốt cuộc hiện tại tên này đang ở đâu, cũng không biết hiện tại tên này sống như thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Khách đột nhiên hơi nhớ hắn ta.

“Này, ta phát hiện sau khi ngươi trở về từ thần bí chi địa, cả người đã thay đổi rất nhiều.”

Vương Ma Tử một tay bê hộp pizza đi đến bên cạnh Triệu Khách nói.

“Thay đổi?”

Bình Luận (0)
Comment