“Ừm, ít nhất trên mặt không còn là dáng vẻ u ám nữa, hôm qua ngươi nhìn Hà Toàn Thuận cằn nhằn, thật ra không hề bất ngờ chút nào, ở trong không gian khủng bố lòng người có trắng hơn nữa, cuối cùng cũng bị nhuộm thành đen, đến lúc đó ngươi…”
“Ta!”
“Ta cảm giác ngươi lại đang đổi thành trắng.”
Vương Ma Tử cẩn thận nhìn chằm chằm Triệu Khách, dù thời gian ở chung không lâu lắm nhưng sự thay đổi của Triệu Khách thật sự rất rõ ràng.
Nếu đổi là lúc vừa mới quen biết Triệu Khách, e rằng Hà Toàn Thuận chắc chắn phải chết, còn là loại chết cực kỳ thê thảm.
Nhưng hiện tại Hà Toàn Thuận còn sống, không chỉ còn sống, dường như Triệu Khách vẫn rất vui lòng chấp nhận tất cả tài nguyên và sự nịnh nọt của Hà Toàn Thuận.
Quan trọng nhất là, thân là người đưa thư cận chiến, Vương Ma Tử rất nhạy bén phát hiện sát khí sắc bén không thể đỡ trên người Triệu Khách đã sớm biến mất sau khi hắn rời khỏi thần bí chi địa.
“Đúng vậy, xem ra ta thay đổi rất nhiều.”
Triệu Khách sờ mũi, ngẩng đầu đón lấy ánh nắng.
Có đôi khi bản thân gánh vác quá nhiều thứ, sau khi trở thành người đưa thư bản thân sẽ cảm giác như đã tìm được một cánh cửa phát tiết.
Từng tình cảnh trải tử hoàn sinh thoáng lóe lên rồi biến mất trong đầu Triệu Khách.
Tuy trong không gian khủng bố, mặt tối là vai chính trong câu chuyện xưa, nhưng Triệu Khách lại thấy được rất nhiều thứ thú vị, câu chuyện thú vị cùng con người thú vị.
Ở nơi đó, Triệu Khách cảm thấy hắn không còn là một người khác lạ.
Sau chuyến đi đến thần bí chi địa, Triệu Khách thu hoạch rất kinh người, thu hoạch lớn nhất là thật sự buông bỏ khúc mắc của hắn.
Thứ quấy nhiễu hắn quá lâu, khiến hắn nắm chặt không buông, không chỉ tra tấn hắn cũng đang tra tấn tỷ tỷ đã chết.
Hắn có thể nhớ nhung nàng lại không nên cầm tù nàng, càng không nên coi nàng là lá chắn của hắn.
Đạo lý này, cho đến khi hắn đi vào sâu trong ý thức mặt đối mặt nói chuyện với nàng, cuối cùng mới thấy rõ ràng hắn sai nghiêm trọng đến mức nào.
Dùng một người đã chết làm lá chắn và lý do để thỏa mãn ham muốn giết hại của hắn…
Điều này có đạo lý giống như một người vô trách nhiệm đẩy tất cả sai lầm lên người thân thiết nhất với mình, rất vô sỉ, rất ngu muội.
Cho dù đây không phải ý muốn ban đầu của hắn, nhưng Triệu Khách không thể phủ nhận hắn thật sự đã làm như vậy.
Đây cũng là ngọn nguồn của bệnh tâm thần phân liệt này.
Bây giờ thật sự buông bỏ, hiểu rõ, áp lực mà Triệu Khách luôn gánh vác lập tức tan thành mây khói.
Có thể hoàn thành nguyện vọng của lão đầu tử, ba sư huynh đệ có thể cởi bỏ mâu thuẫn lúc trước, liên tiếp có vấn đề được giải quyết dễ dàng.
Triệu Khách muốn không thả lỏng cũng khó, bây giờ hắn chỉ nghĩ nên tiếp tục đi về phía trước như thế nào.
Ví dụ như…
Đôi mắt Triệu Khách không tự chủ được nhìn về phía Cơ Vô Tuế cầm tạp chí xem đến say sưa ngon lành ở bên cạnh, hai mắt không khỏi híp thành một đường thẳng.
“Ngày mai ngươi sẽ vào Quỷ thị, ngươi xác định ngươi sẽ không nhận vị trí chủ nhân Quỷ thị? Điều này thật sự là một cơ hội cực tốt.”
Vương Ma Tử mở miệng thử khuyên nhủ, Hồng bà bà thoái vị là kết cục đã định, trong đối tượng tiếp quản không có ai thích hợp hơn Triệu Khách.
Tuy hơi có ý thừa kế nghiệp cha, nhưng từ góc độ của Vương Ma Tử đây là một lựa chọn tốt.
“Không muốn!”
Triệu Khách từ chối rất quyết đoán, duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của Cơ Vô Tuế, đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nếu có thể, ta cảm thấy trạng thái hiện tại cũng rất tốt, cùng lắm thì cùng lão bà của ta tìm một chỗ trốn, tiêu dao vui vẻ cả một đời.”
Đối mặt với câu trả lời không ôm chí lớn của Triệu Khách, Vương Ma Tử cũng hoàn toàn từ bỏ việc thuyết phục.
Hắn ta buồn bực trở về phòng, thấy trên khuôn mặt xấu xí đến cực điểm của Đại Đầu còn mang theo vài phần ý trêu chọc, nhìn hắn ta chằm chằm.
Hắn ta cầm bút, soạt soạt soạt nhanh chóng viết xuống một hàng chữ trên tờ giấy bên cạnh, đẩy đến trước mặt Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử nhìn lên, trên giấy lại viết một hàng chữ ngoáy: “Yên tâm đi, ta hiểu rõ Hồng bà bà, tiểu tử này chạy không thoát.”
Đại Đầu cười thần bí, tiện tay vò giấy thành một cục ném vào thùng rác.
Là phú hào đệ nhất Quỷ thị, hắn ta hiểu rõ vị chúa tể giống như hoàng đế Hồng bà bà này hơn tên đồ đệ nhặt được Triệu Khách này nhiều.
Thủ đoạn như quỷ thần, hành động máu lạnh vô tình.
Hồng bà bà có thể lấy danh phận nữ lưu thống trị Quỷ thị lâu như vậy lại không ai dám làm trái, tuyệt đối không chỉ vì thực lực cường đại của nàng.
Nếu Hồng bà bà yêu cầu Triệu Khách làm người thừa kế, tuyệt đối không cho phép hắn từ chối.
Vương Ma Tử gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khách, khẽ cắn môi viết lên tờ giấy: “Cược không, ta cược tên này sẽ từ chối.”
Ánh mắt Đại Đầu sáng ngời như thấy một ý tưởng rất thú vị.
“Tiền đặt cược!” Đại Đầu nhanh chóng viết.
Vương Ma Tử gãi đầu: “Ai thua phải làm tay chân cho đối phương ba lần.”
Đại Đầu bất mãn lắc đầu, không có hứng thú với ván cược này, sửa lại: “Ai thua chạy trần truồng trong Quỷ thị một vòng, không cho phép ngụy trang.”