Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2047 - Chương 2047 - Nhân Tri Tương Tử, Kỳ Hành Bỉ Phản (2)

Chương 2047 - Nhân tri tương tử, kỳ hành bỉ phản (2)
Chương 2047 - Nhân tri tương tử, kỳ hành bỉ phản (2)

Thậm chí muốn dẫn tới sự tồn tại khiến Cơ Vô Tuế kiêng dè, e rằng chưa chắc đã không làm được.

“Đây là phần lễ vật thứ hai mà Hồng bà bà chuẩn bị?”

Triệu Khách ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Mặc Cúc, đôi mắt hờ hững kia khiến Mặc Cúc không nhịn được nhớ lại lúc trước, Triệu Khách cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm mình, cắt bỏ đầu lưỡi của mình.

Lúc này lại bị Triệu Khách dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, hình ảnh bị Triệu Khách tra tấn ngày xưa đập vào mặt từ sâu trong trí nhớ.

Sự sợ hãi như nước sông vỡ đê, trong nháy mắt muốn hủy diệt lý trí của nàng.

Cũng may ở Hồng Yên quán lâu như vậy, Mặc Cúc đã sớm không còn là thư ký công ty bình thường kia nữa, mà là đại quản sự Hồng Yên quán thủ đoạn sát phát.

Bàn về quyền lợi, quyền lợi của nàng là một nhóm đỉnh phong trong toàn bộ Quỷ thị.

Nếu không có tâm tính kiên cường, hiện tại nàng đã sớm biến thành ống thịt, sao có thể đi tới ngày hôm nay.

Sau một lúc ngây người ngắn ngủi, Mặc Cúc đột nhiên lấy lại tinh thần, chỉ có điều đôi mắt không dám nhìn về phía Triệu Khách nữa.

“Dĩ nhiên không phải, lễ vật mà chủ nhân chuẩn bị cho ngài ở phòng tiếp theo, nhưng chủ nhân nói chỉ cho phép ngài và…”

Nói tới đây, Mặc Cúc cẩn thận nhìn về phía Cơ Vô Tuế, dường như không biết nên xưng hô với vị nữ tử còn cao ngạo lạnh lùng hơn cả Triệu Khách như thế nào.

“Đã biết.”

Triệu Khách thấy thế cũng không làm khó Mặc Cúc, nói với Vương Ma Tử và Đại Đầu: “Các ngươi cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi, chuyện còn lại để mình ta đối mặt thì tốt hơn.”

Vương Ma Tử gật đầu, cẩn thận áp sát vào bên tai Triệu Khách: “Ngàn vạn lần phải cẩn thận, nhân chi tương tử kỳ ngôn dã thiện.”

Mặc dù hắn ta nợ ân tình của Hồng bà bà, nhưng sau khi cùng Triệu Khách đi qua Quỷ môn quan thần bí chi địa một lần, phần ân tình này đã được trả lại sạch sẽ.

So sánh ra, quan hệ giữa Triệu Khách và hắn ta càng tốt hơn.

Triệu Khách vỗ vai Vương Ma Tử, tất nhiên hắn hiểu Vương Ma Tử có ý gì.

Nhân chi tương tử kỳ ngôn dã thiện, rất nhiều người tưởng câu nói này có nghĩa khi người sắp chết sẽ nói lời thật lòng, lời tốt đẹp.

Hiểu vậy cũng không sai nhưng không toàn diện, theo ý của Triệu Khách không bằng bổ sung thêm một câu ở phía sau “nhân tri tương tử, kỳ hành tất phản” sẽ càng ổn thỏa hơn.

Triệu Khách từng xem một bộ phim điện ảnh rất xa xưa, là bộ “Tam thiếu gia kiếm” quay năm 1977.

Nhân vật chính trong đó biết ba ngày sau mình sẽ chết, ngơ ngác đi đến một khách sạn gặp một tên thư sinh, đã hỏi thư sinh nếu ba ngày sau hắn ta phải chết sẽ như thế nào.

Lúc đầu thư sinh trong khách sạn còn thờ ơ, giả vờ nói mình sẽ sắp xếp tốt hậu sự, cứ thế yên tĩnh chết đi.

Nhưng một giây sau đã lộ ra nguyên hình, điên cuồng nói chuyện muốn làm nhất là chơi gái và cờ bạc.

Nhân vật chính lại chuyển sang hỏi nữ nhi thư sinh, nữ nhi của hắn ta đã giữ trinh tiết mười năm, là trinh tiết liệt nữ nổi tiếng.

Nhưng chuyện nàng muốn làm nhất cũng là tìm một nam nhân, trải nghiệm niềm vui nhân luân này!

Đây mới là một tầng ý khác của nhân chi tương tử kỳ ngôn dã thiện này.

Vương Ma Tử đang nhắc nhở Triệu Khách, chắc chắn lúc này Hồng bà bà đã điên cuồng tới cực điểm, không có việc gì mà nàng không làm được.

Dù sao đối với một người sắp biến mất, làm thế nào cũng không quá đáng.

Nếu không phải bên cạnh Triệu Khách có Cơ Vô Tuế bảo vệ, e rằng lúc này Vương Ma Tử đã muốn lôi kéo Triệu Khách nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hắn ta có một loại dự cảm rất mạnh mẽ như đại họa rơi xuống đầu, khiến Vương Ma Tử không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nhìn Triệu Khách và Cơ Vô Tuế đi vào cửa một căn phòng khác, xung quanh Vương Ma Tử và Đại Đầu lại có thêm mấy vị thị nữ.

“Chủ nhân nói lần này các ngươi làm rất tốt, đặc biệt chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho hai vị, ta nghĩ hai vị tuyệt đối không từ chối.”

Trên thực tế, hai người Vương Ma Tử căn bản không có chỗ để từ chối.

Mấy thị nữ nhiệt tình chen chúc tiến lên, lực lượng kinh khủng đến đáng sợ, trông như một đoàn người đang vui cười, nhưng trên thực tế mũi chân của hai người hoàn toàn rời khỏi mặt đất, bị người ta đưa về phía trước.

“Ông…”

Cánh cửa đá cẩm thạch chậm rãi mở ra một cái khe, một sợi ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống từ không trung, điều này khiến Triệu Khách không khỏi híp mắt lại, làm quen với ánh mặt trời ấm áp này.

Tiếng chảy của sông nhỏ suối trong truyền đến, theo cơn gió mát ướt át đập vào mặt, mặc dù Triệu Khách không mở mắt lại đã thấy một mảnh thế giới chim hót hoa nở, bừng bừng sức sống.

Chờ đến khi Triệu Khách mở mắt, từng gốc cây cổ thụ tận trời, lá như nắp trời, không biết những cây cổ thụ này đã trải qua bao nhiêu năm tháng, vỏ cây như vảy rồng, thân cành khúc khuỷu cứng cáp, vỏ ngoài đen sẫm quấn đầy nếp nhăn theo năm tháng.

Nhìn qua những thân cành này lại như đã sớm chết héo, nhưng trong những thân cành tạo hình xa xưa bi thương ở trên đỉnh đầu đột nhiên tuôn ra nhiều sinh mệnh hoạt bát như vậy, mạnh mẽ lại trong suốt.

Đây là một căn phòng như rừng rậm nguyên thủy, trên mặt đất có rêu xanh thật dày, bước trên đó mềm mại như đang giẫm lên chiếc chăn lông trân quý.

Bình Luận (0)
Comment