Mặc Cúc không đi theo Triệu Khách và Cơ Vô Tuế vào căn phòng này, mà đứng ở sau cửa như một vị quản gia tri kỷ, mỉm cười lẳng lặng chờ đợi.
Triệu Khách không bước vào ngay, quay đầu nhìn về phía Mặc Cúc: “Nếu bây giờ ta muốn đi, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản ta được không?”
Giọng điệu như đang trêu chọc khiến người ta không phân biệt ra được rốt cuộc Triệu Khách đang trêu đùa hay hắn thật sự muốn đi, nhưng trong mắt Triệu Khách thỉnh thoảng bắn ra mũi nhọn lạnh lẽo như hắn đã giận thật.
Hắn biết, lễ vật tiếp theo đã đến trình độ không cho phép người ngoài nhìn thấy, cho dù Mặc Cúc là đại quản sự của Hồng Yên quán cũng không dám vọng tưởng chạm vào.
Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ sau khi hắn thấy bí mật bên trong, muốn rời khỏi cũng không phải do hắn nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn muốn rời khỏi ngay lúc này, Triệu Khách không cảm thấy chỉ dựa vào một mình sư nương có thể ngăn cản Cơ Vô Tuế đưa hắn rời khỏi nơi này.
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, Mặc Cúc không trả lời, nhưng trên khuôn mặt Cơ Vô Tuế lại xuất hiện một nụ cười, nâng tay lên để Triệu Khách thấy vòng tay màu xanh.
“Xem ra bà bà đã sớm tính toán không chút sơ hở, ta đã đeo chiếc vòng tay này, vậy ta cũng phải đi vào.”
Chỉ thấy trên vòng tay màu xanh biếc tỏa ra vầng sáng kỳ dị, dường như trong mơ hồ đã sinh ra sự cộng minh mãnh liệt với thứ gì đó sâu trong rừng cây, loại cộng minh này rất mãnh liệt.
Nếu lúc này Cơ Vô Tuế lùi lại một bước, sự cộng minh trên vòng tay sẽ như bạo động, sinh ra lực lượng cường đại áp chế nàng.
Giọng Cơ Vô Tuế rất yếu ớt, khiến người ta không nghe ra sự vui giận của nàng.
Nhưng với sự hiểu biết của Triệu Khách với lão bà của hắn, càng là lúc không lộ rõ vui giận, nói rõ nàng thật sự nổi giận.
Nể mặt Triệu Khách, Cơ Vô Tuế coi nàng là trưởng bối, không ngờ chỉ trong chớp mắt Hồng bà bà đã tính toán cả trên người nàng.
“A, cũng được, ta xem rốt cuộc sư nương đã chuẩn bị lễ vật gì cho ta!”
Triệu Khách cười lạnh kéo tay Cơ Vô Tuế, nhanh chân đi vào trong rừng cây.
Gió nổi lên, lá rừng rì rào.
Triệu Khách lôi kéo Cơ Vô Tuế đi dọc theo một con đường nhỏ gần như ban sơ, nếu không phải đá vụn trên mặt đất làm nền, e rằng Triệu Khách cũng không nhận ra đây là một con đường.
Có thể thấy con đường này đã bỏ hoang rất lâu, cũng rất lâu rồi không có người thật sự đi tới nơi này.
Cùng nhau đi về phía trước, Triệu Khách không nói gì nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lùng kiêu căng khó thuần.
Triệu Khách rất muốn biết rõ, vị sư nương này ngoại trừ áp chế và cảnh cáo còn có thể có cách nào khiến hắn cam tâm tình nguyện mặc cho nàng sắp xếp.
Chỉ dựa vào nàng là sư nương của hắn?
Nực cười, ai cho nàng sự tự tin đó.
Từ sau khi hắn buông bỏ được khúc mắc kia, Triệu Khách đã quyết định quãng đời còn lại chỉ sống vì bản thân, sống vui vẻ, sống tiêu sái.
Cho dù kết quả cuối cùng là thịt nát xương tan, Triệu Khách cũng không nhăn mày lấy một cái, dù người áp chế hắn là ai, xưa nay không có kết cục tốt.
Theo việc đi sâu hơn, chiếc vòng tay xanh biếc trên tay Cơ Vô Tuế khuấy động lên từng tầng gợn sóng như một bãi nước xanh đang sống.
Khí tức sinh mệnh dày đặc tràn ra từ đó, chữa trị nội thương cho Cơ Vô Tuế.
Đây chính là chỗ lợi hại của lão thái bà kia.
Trong bóng tối, e rằng đặc biệt để Mặc Cúc tới đón hắn, trong lúc vô hình cũng cho hắn một sự ám chỉ.
Thuận người phát đạt, nghịch người chết.
Ngươi nghe lời đi vào không chỉ không có chỗ xấu, còn có chỗ tốt cho ngươi.
Nếu không nghe lời, tất nhiên không thể thiếu chịu đau khổ.
Nhưng cách này đối với Triệu Khách thích dùng cách xưng hô Vương Cẩu Tử này để nhắc nhở bản thân, lại không hề có tác dụng gì.
Hắn biết rõ sói và chó khác nhau.
Sâu trong rừng cây, chỉ thấy bia đá to lớn mười hai mặt đứng sâu trong rừng, nơi này đã là điểm cuối của con đường nhỏ này.
Triệu Khách đưa mắt nhìn chằm chằm vào tấm bia đá mười hai mặt kia, phát hiện trên bia đá đầu tiên và thứ hai không viết cái gì.
Lúc đi đến mặt bia thứ ba mới xuất hiện hình vẽ và chữ viết mơ hồ, nhưng Triệu Khách cũng xem không hiểu những chữ viết kia.
“Là chữ thật lâu trước kia, khi đó còn chưa có cách gọi Hoàng đế này, là chữ của Sở quốc.”
Cơ Vô Tuế nhìn kỹ văn bia, giải thích cho Triệu Khách.
Trước khi triều Tần thống nhất sáu nước, bảy nước đều dùng đại triện chỉ là cách viết khác biệt mà thôi.
Trong đó Tần, Tề dùng thể tượng hình, nước khác dùng thể hội ý.
Cách viết mỗi một nước đều khác biệt, cộng thêm bằng cấp nát bấy của Triệu Khách không nhận ra cũng không kỳ quái.
Sau khi Cơ Vô Tuế nhìn kỹ văn bia một lần, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Triệu Khách cũng không làm phiền nàng, mặt trước xem không hiểu, hắn nhìn đằng sau có thể xem hiểu.
So sánh với những văn bia phía trước, Triệu Khách lại nhìn mấy mặt văn bia phía sau đến say sưa ngon lành.
Hắn lấy ra tẩu thuốc từ trong Không gian giới chỉ, không nhanh không chậm đốt thuốc lá sợi.
Theo làn khói nhẹ lượn lờ, Triệu Khách nhìn đến mất hồn.