Ý tứ đại khái đều là chuyện cũ năm xưa của các đời Quỷ thị, từ mặt văn bia thứ tám Quỷ thị vẫn là một khoảng đất hoang vu, chỉ có thưa thớt mấy người trông coi ở chỗ này.
Những người này tự xưng là thủ vệ, về phần bảo vệ thứ gì thì Triệu Khách không biết, đoán chừng nội dung nằm trên mặt trước của tấm bia đá.
Sau đó có nhiều người đến hơn còn xảy ra một vài trận chiến, cho đến mặt bia đá thứ sáu, cuối cùng Quỷ thị đã xuất hiện sự thay đổi, xây dựng thành trì cường đại ở chỗ này, bắt đầu chủ động hấp thụ những người tiến vào nơi này.
Bắt đầu từ mặt bia đá thứ năm, một trận đại chiến kinh khủng xuất hiện, trên tấm bia đá này vẽ quá nhiều chữ viết.
Triệu Khách thấy chín bóng dáng kỳ lạ trên thành trì, những bóng dáng này rất mơ hồ.
Phía sau mỗi một bóng dáng đều khắc một hàng chữ nhỏ.
Sau khi Triệu Khách tập trung quan sát một lát, không khỏi nhíu mày, mười người mạnh nhất!
Không, nói nghiêm khắc là chín người mạnh nhất, thời gian, không gian, hỗn loạn… Trong đó ngoại trừ tịch diệt Hồng bà bà, chín người khác cũng đã đầy đủ.
Chín người xuất hiện khiến thành trì bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng điều thú vị là khi Triệu Khách nhìn thấy tấm bia đá thứ tư, trên bia đá chỉ có một hàng chữ.
“Sau khi trảm Long, không còn là tiên.”
Triệu Khách gãi đầu, sau khi suy nghĩ một lúc cẩn thận nhìn về phía Cơ Vô Tuế.
Phát hiện Cơ Vô Tuế nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào mặt bia đá mà Triệu Khách xem không hiểu, không diễn tả được vẻ phức tạp trên mặt.
Triệu Khách thấy thế lại xem tiếp.
Trên tấm bia đá đằng sau, Quỷ thị đã thành quy mô, chỉ là không khổng lồ màu mỡ như hiện tại.
Sau đó mười bóng dáng xuất hiện, Triệu Khách đã có thể kết luận đây là mười người đưa thư đứng đầu trong miệng người đưa thư ngày nay.
Trong đó cũng xuất hiện chủ nhân Quỷ thị đại diện cho tịch diệt, nhưng lúc các đời chủ nhân Quỷ thị chuyển giao, Triệu Khách luôn có thể thấy một số cái bóng mơ hồ đứng trong góc tối tăm, có một người, hai người, hình như lén lút ẩn nấp trong bóng đêm.
“Kỳ quái!”
Triệu Khách nhả ra một ngụm khói xanh, trong lòng lại càng hoang mang hơn, hình như trên tấm bia đá mười hai mặt này ghi chép một bộ phận lịch sử Quỷ thị.
Triệu Khách có thể hiểu rõ, hình như Quỷ thị cất giấu thứ gì đó khiến chín người khác tranh đoạt, chỉ không biết sau cùng đã đạt thành thỏa thuận gì.
Chín người đứng đầu biến thành mười người đứng đầu, thành thị tráng lệ lúc trước biến thành Quỷ thị hiện tại.
Về phần bảo vệ thứ gì, Triệu Khách chỉ có thể nhìn về phía Cơ Vô Tuế, hy vọng nàng có thể cho hắn một câu trả lời chắc chắn.
Sau khi Cơ Vô Tuế xem hết các mặt bia đá khác cũng không giải thích điều gì với Triệu Khách, về phần hai mặt bia đá mà hắn xem không hiểu rốt cuộc ghi chép cái gì, Cơ Vô Tuế cũng không muốn nhắc đến.
Thấy thế, tuy Triệu Khách hoang mang nhưng không hỏi nhiều, có một số việc Cơ Vô Tuế đã không chịu nói, tất nhiên có nguyên nhân khiến nàng không chịu nói.
Nhưng Triệu Khách luôn cảm thấy rất cổ quái, hình như ba món lễ vật của Hồng bà bà cũng không phải đặc biệt nhắm vào hắn, ngược lại càng giống nhắm vào người bên cạnh hắn.
Nhìn xong tấm bia đá, Triệu Khách và Cơ Vô Tuế lại đi về phía trước.
Mảnh núi rừng này rất lớn, thậm chí Triệu Khách còn không thấy điểm cuối ở đâu nhưng không cần lo lắng lạc đường.
Lúc hai người đi lệch hướng, vòng tay trên tay Cơ Vô Tuế sẽ phát ra sự chấn động mãnh liệt, dường như chỉ đi về một phương hướng thì vòng tay mới yên tĩnh lại, càng phát ra khí tức sinh mệnh dày đặc tẩm bổ cho Cơ Vô Tuế.
Về điểm này, Triệu Khách không thể không nói vị sư nương này của hắn thật sự tính toán không lộ ra chút sơ hở.
Trước đó đã nhận ra Cơ Vô Tuế là chỗ dựa của hắn, mới dùng vòng tay này để trói buộc nàng, e rằng tin tức mà hắn không thể hiểu được trên tấm bia đá cũng là Hồng bà bà cố ý cho Cơ Vô Tuế xem.
Đi về phía trước, lại thấy một tòa lương đình lục giác ở giữa sườn núi, trong lương đình có một cánh cửa lớn đã sớm mở ra, đám người Mặc Cúc đang chờ ở ngoài cửa.
Sau khi thấy Triệu Khách và Cơ Vô Tuế, Mặc Cúc nhanh chóng sai người mở cái hộp trong tay ra.
Trong hộp lại đặt một cái vòng tay khác.
“Chủ nhân nói cặp vòng tay này vốn là một cặp tình nhân biến thành, tình bỉ kim kiên, chỉ có đeo một đôi mới có tác dụng mạnh hơn.”
Từ đầu tới cuối Mặc Cúc không dám nhìn Cơ Vô Tuế, nhưng nàng hiểu rõ giá trị của vòng ngọc, tuy không phải con tem hoàng kim nhưng lại có lực lượng cường đại.
Cơ Vô Tuế nhìn cái vòng tay khác ở trong hộp, ngón tay cầm lên cẩn thận so sánh, đúng như Mặc Cúc nói đây là một báu vật hoàn mỹ không tỳ vết.
Sau khi Cơ Vô Tuế cầm trong tay thưởng thức một lát, ánh mắt nhìn về phía Mặc Cúc: “Đồ tốt, nhưng đã là tình bỉ kim kiên lại chỉ có thể mỗi tay đeo một cái rất không thú vị.”
“Nếu ngài thích, có lẽ cũng có thể một tay đeo hai cái, chỉ là hơi chướng tai gai mắt mà thôi.”
Mặc Cúc cúi đầu thật thấp.