Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 2050 - Chương 2050 - Vô Địch

Chương 2050 - Vô địch
Chương 2050 - Vô địch

Cơ Vô Tuế thấy thế nhếch miệng mỉm cười, đột nhiên đập mạnh một cái khiến một đôi vòng ngọc đập vào nhau, trong tiếng “cạch” khi ngọc vỡ, hai chiếc vòng ngọc trong tay Cơ Vô Tuế lại vỡ vụn thành bụi phấn, nàng tiện tay ném nửa chiếc vòng ngọc còn lại xuống đất.

“Lần sau muốn làm gì cứ nói rõ ra, quanh co lòng vòng thì thôi đi.”

Mặc Cúc không dám nói lời nào.

Cơ Vô Tuế lại quay sang nhìn Triệu Khách: “Chuyện tiếp theo ngươi tự xem đi, ta chờ ngươi ở ngoài.”

Cơ Vô Tuế nói rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Khách nghe ra được tâm tư của nàng rất nặng nề, đây là lần đầu tiên Triệu Khách thấy nàng tỏ ra bất đắc dĩ như thế.

“Là vì thứ ghi chép trên hai mặt bia đá kia sao!”

“Chờ ngươi trở về, ta kể cho ngươi nghe.”

“Ai thèm nghe cái này, chờ ta trở về, hắc hắc hắc hắc…”

Triệu Khách nhếch miệng cười rộ lên, vẻ mặt vô sỉ khiến sắc mặt Cơ Vô Tuế ửng đỏ, gật đầu: “Đi đi, quay về lại nói.”

Triệu Khách gật đầu thu lại nụ cười trên mặt, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên với thủ đoạn của vị sư nương này.

Sáu cái đầu người khiến Đại Đầu và Vương Ma Tử thay đổi sắc mặt, bia đá mười hai mặt khiến Cơ Vô Tuế cũng muốn lui tránh.

Những lễ vật này là cho hắn cũng cho bọn họ, điều này không khỏi khiến Triệu Khách càng thêm tò mò, rốt cuộc món lễ vật thứ ba là cái gì…

Hắn đi theo Mặc Cúc đi đến một căn phòng khác.

Theo cửa phòng mở ra, mùi hương quen thuộc trong phòng tràn ra ngoài, khiến Triệu Khách không khỏi nhếch mũi lên nói thầm: “Hay cho một món tim heo chiên tương!”

Mùi vị quen thuộc mang theo mùi kho nồng đậm, nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ là người trên bàn ăn cũng không phải vị sư nương nhặt được của hắn, mà là hai người quen khác.

Từ Vũ và Lộ Hạo ngồi đối mặt với nhau, ánh đèn hoa lệ chiếu rọi căn phòng lớn như thế.

Trên bàn ăn màu vàng, tim heo bị cắt thành miếng, theo việc hai người dùng dao ăn bằng bạc cắt ra, bên trong tim heo màu đỏ thẫm còn có một sợi hồng phấn, dưới nước tương màu vàng đặc chất lại tản ra hương thơm mê người.

Hai người không hề thấy bất ngờ với sự xuất hiện của Triệu Khách, Lộ Hạo còn đặc biệt dùng cái dĩa chỉ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu Triệu Khách ngồi xuống cùng ăn.

Triệu Khách không ngồi cùng với Lộ Hạo, mà là ngồi ở vị trí chính giữa.

Hầu gái bên cạnh rất ngoan ngoãn rót rượu vang đỏ cho Triệu Khách, cũng muốn cắt tim heo trong cái đĩa lớn giúp Triệu Khách.

“Không cần, gần đây khẩu vị của ta không được tốt, nên ăn chay!”

Sau khi Triệu Khách từ chối hành động của người hầu gái, lấy ra một loại hoa quả từ trong Không gian giới chỉ, ánh mắt đánh giá Từ Vũ, trong mắt hiện ra mấy phần nghi ngờ vô căn cứ và hoang mang.

“Đừng nhìn ta như vậy, Vương Ma Tử không biết nhiều chuyện, ta là ám tử do Hồng bà bà đặt bên cạnh Đãng Trầm từ sớm, dù là Ninh Độc Khuyết hay Vương Ma Tử đương nhiên đều không biết được. Đáng tiếc, Ninh Độc Khuyết vốn là minh tử của Hồng bà bà, lại không biết tốt xấu lựa chọn phản bội. Tuy hắn đã phản bội nhưng cuối cùng vẫn giúp ngươi một lần, lần này ngươi có thể may mắn còn sống cũng vì chúng ta một người ngoài sáng một người trong tối song tử trợ giúp.”

Từ Vũ không giấu giếm chút nào, Triệu Khách đã đi đến nơi này, đại diện cho điềm báo hắn sắp trở thành chủ nhân Quỷ thị.

Nơi này là nhà ăn của Hồng bà bà, người được Hồng bà bà chiêu đãi chỉ có thân tín quan trọng nhất.

Nói thật, hai người bọn họ có thể tiến vào đây đều nhờ phúc của Triệu Khách, bọn chỉ là một vật làm nền mà thôi.

Trên mặt Triệu Khách không có biểu cảm, nhưng trong lòng lại không khỏi chập trùng.

“Lúc ở trong thần bí chi địa, ngươi nóng lòng tìm ra con tem hoàng kim cũng là diễn trò?”

Từ Vũ lắc đầu: “Không phải diễn trò, lúc ấy ta thật sự rất gấp muốn nhanh chóng dẫn ngươi rời đi, nhưng là ám tử, thứ ta biết vậy Ninh Độc Khuyết sẽ không biết, nói cách khác thứ Ninh Độc Khuyết biết thì ta hoàn toàn không biết chút nào.”

Triệu Khách gật đầu, đây là một cách rất an toàn, đổi lại là hắn cũng làm như thế.

Nếu không một người bại lộ, một người khác cũng sẽ rơi vào nguy hiểm, đây là hai tầng bảo vệ.

Sau khi trong lòng Triệu Khách không còn nghi ngờ, ánh mắt lại nhìn về phía Lộ Hạo bên cạnh.

“Ngươi thì sao, đã biến thành chó săn của Hồng bà bà từ lúc nào, đây cũng không tác phong của ngươi.”

Đối với Lộ Hạo, câu nói này của Triệu Khách khó tránh khỏi hơi quá đáng, dù sao cũng từng là bằng hữu.

Nhưng chỉ làm như thế mới có thể diễn tả sự tức giận trong lòng Triệu Khách.

Lộ Hạo biết vì sao Triệu Khách tức giận, dù sao đổi lại là mình từ đầu đến đuôi đều mơ màng, ngay cả bằng hữu cũng giấu giếm mình không lộ ra nửa tin tức nào, đây thật sự đang coi mình là kẻ ngu ngốc để chơi đùa.

Nhưng lúc này Lộ Hạo lại rất vui vẻ, trên khuôn mặt khéo léo đẹp đẽ kia nở một nụ cười, Triệu Khách tức giận có nghĩa hắn vẫn coi mình là bằng hữu.

“Lần này ngươi đã nói oan cho ta, ta là hòa thượng xuất gia giữa đường, vốn không có việc của ta, kết quả bị Ninh Độc Khuyết cứng rắn kôi kéo vào giữa đường, nói thật ta còn oan uổng hơn ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment