Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205. Kích Thích

Chương 205. Kích thích Chương 205. Kích thích

Thứ đồ chơi này cũng không phải loại hỏa dược bình thường dùng để nổ núi, mà là hỏa dược cực mạnh trải qua sự chiết xuất tinh luyện, đừng thấy chỉ có nửa cân, uy lực cao hơn hỏa dược bình thường gấp mấy lần.

Triệu Khách từng nghĩ đến, năng lực chuyển hóa của sách tem đủ để rất nhiều người mang vũ khí đan dược uy lực không tầm thường trong hiện thực vào trong không gian khủng bố.

Hơn nữa, sử dụng một vài vũ khí hạng nặng còn thuận tiện hơn cả trong hiện thực.

Nhưng thứ này lại bị quản lý nghiêm ngặt ở trong thế giới hiện thực, cũng không dễ lấy được, điều quan trọng hơn là hắn từng thử mang theo bộ quan tài mà mình hay ngủ, kết quả nhận được tin tức không đủ quyền hạn.

Vì vậy hắn đã từ bỏ suy nghĩ này, chẳng may tốn tất cả sức lực từ khi bú mẹ, cuối cùng không thể chuyển hóa vào trong sách tem, vậy thật sự không bắt được hồ ly còn rước lấy rắc rối.

Lúc này Chu lão hán có thể lấy ra thứ đồ chơi Hắc hỏa dược này, ngược lại khiến Triệu Khách thấy hơi bất ngờ.

Thấy vẻ ngạc nhiên của Triệu Khách, cuối cùng trong lòng Chu lão hán đã thấy hơi đắc ý, cầm hỏa dược ở trên tay, nói: “Đợi chút nữa ném thứ này xuống, nổ chết nàng, ta không tin không trị chết lão thái kia.”

Chỉ thấy Chu lão hán nói xong lại dán một tấm phù chú vào bên trên bao thuốc nổ, lúc đang định ném xuống, Triệu Khách đột nhiên kéo tay hắn ta lại.

“Đợi chút nữa.”

“Cái gì??”

Chu lão hán ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách một chút, Triệu Khách cẩn thận quan sát xung quanh, quay sang nhìn về phía Chu lão hán: “Ngươi có nghe thấy tiếng gì không??”

“Tiếng??”

Chu lão hán nghe vậy không nhịn được nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, chỉ nghe xung quanh vang lên tiếng chi chi chi, hơi giống với tiếng chuột gặm đồ, sau khi cẩn thận nghe ngóng lại không giống lắm.

“Ầm!”

Đột nhiên, một tiếng động nặng nề vang lên khiến Triệu Khách và Chu lão hán giật mình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa thủy tinh, không biết Phùng Ba rời đi trước đó đã quay lại từ khi nào, đập vào cánh cửa thủy tinh.

Hai cánh tay cầm chìa khóa muốn mở cửa ra.

Nhưng lúc này Phùng Ba mới phát hiện, cần phải có người đồng thời chuyển động chìa khóa trên cánh cửa thủy tinh mới có thể mở ra, nhưng vấn đề là hai lỗ khóa này một trái một phải, ở giữa cách nhau đến mười mét.

Chỉ có một mình Phùng Ba, căn bản không thể đồng thời chuyển động chìa khóa, tất nhiên không thể mở cánh cửa thủy tinh.

Không thể mở cánh cửa thủy tinh, Phùng Ba áp sát vào cánh cửa thủy tinh dùng sức đánh, mồm mở to như đang kêu la gì đó, nhưng Triệu Khách và Chu lão hán hoàn toàn không nghe được.

“Tại sao hắn lại quay về?”

Chu lão hán và Triệu Khách nhìn nhau, không đoán được lý do, nhưng nhìn dáng vẻ Phùng Ba hình như rất gấp.

“Giết nàng, nhanh giết nàng!! Rầm rầm rầm…”

Bên ngoài cánh cửa thủy tinh, đôi mắt Phùng Ba nhìn chằm chằm vào lão thái đã bị cây mây vặn vẹo đến biến dạng, hét ầm lên.

Ngàn vạn tính toán, bao nhiêu lần trở về từ cõi chết, vốn tưởng là người cười cuối cùng, nào biết được, một bước sai lại thua cả ván.

Rõ ràng là một dao mất mạng nhưng hắn ta ngàn không nên, vạn không nên đẩy lão thái vào trong đám cây mây.

Thấy Triệu Khách và Chu lão hán trốn trên chiếc quan tài đỏ thẫm kia, Phùng Ba liều mạng kêu lên, dù biết hai người có nghe được cũng chưa chắc giúp hắn ta, nhưng bây giờ hắn ta không quan tâm nhiều như vậy.

Đúng lúc này, Phùng Ba chợt nghe tiếng bước chân nặng nề ở sau lưng, không biết một cơn gió lạnh thổi đến từ nơi nào, trong nháy mắt khiến cả người Phùng Ba lạnh lẽo, da gà dựng đứng.

Cần cổ cứng đờ chậm rãi xoay sang chỗ khác, vừa quay đầu đã thấy một đôi bàn tay khô gầy vươn ra từ trong bóng tối sau lưng, đột nhiên ôm lấy khuôn mặt hắn ta nhẹ nhàng vặn vẹo.

“Cạch!”

Hình ảnh trước mắt không ngừng xoay tròn, chỉ nghe “bịch bịch” một tiếng, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên từng đôi chân khô gầy.

Trên mặt quan tài, hai người Triệu Khách và Chu lão hán không nhịn được nhìn nhau, bọn họ nhìn rõ toàn bộ quá trình hơn Phùng Ba.

Ngoài cửa, không biết vô số xác chết chạy từ đâu tới đây, chỉ thấy trong bóng tối có bóng người lít nha lít nhít, khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu.

“Rầm!”

Chu lão hán nuốt nước bọt, nói thầm: “Cũng may không chạy theo ra ngoài!”

Nếu không, có lẽ bây giờ có mọc cánh cũng khó thoát, có nhiều xác chết như vậy, có trời mới biết chạy ra từ chỗ nào, đừng nói hắn, dù tất cả người đưa thư vào không gian khủng bố này liên thủ lại, cũng chỉ có một chữ “chết”.

Thoạt nhìn những cương thi này hơi khác với xác nữ Tát Mãn kia, phần lớn đều tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, con mắt đã biến thành một lớp da khô.

Trong thị giác của Hoàng kim đồng, trên người những xác chết này quấn quanh một đoàn u quanh mãnh liệt, dường như linh hồn của bọn chúng vẫn ở trong thân thể, trăm ngàn năm qua vẫn luôn ở đó.

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Triệu Khách không nhịn được thấy lạnh lẽo, thử nghĩ ngươi nằm ở trong quan tài không thể nói chuyện, không thể lên tiếng, mỗi phút mỗi giây đều cảm nhận được quá trình da thịt ngươi không ngừng hư thối, khô quắt.

Chỉ hơi đổi vị trí suy nghĩ một chút, đã khiến cả người Triệu Khách rùng mình.

Bình Luận (0)
Comment